Chương 9

"Đúng đấy, phải cùng nhau nỗ lực, có như vậy Tô gia chúng ta mới hết khổ." Ngô Phân cũng cười tủm tỉm, nàng quay người ôm lấy con gái Tô Nhân vào trong lòng.

Tô Điềm nhẹ nhàng xoa bàn tay của Tô Nhân, nhẹ nhàng cười nói:

"Chuyện này không thể vội vàng được, đầu tiên chúng ta thử làm món đơn giản trước, về sau mới dự định tiếp tục làm món khác."

"Trước hết, phải phiền đại bá nương cùng nhị bá nương hãy lấy nước ngâm đậu tương trong phòng bếp, chính là loại hạt dành mọi người cho gà ăn đấy, ngâm chúng ít nhất trong 3 canh giờ, làm xong cái này mới tiếp tục bước tiếp theo."

"Được rồi, cứ để chúng ta lo việc này."

Tô Điềm nhìn về hướng bóng lưng mấy bá nương vừa rời đi, liền hô:

"Đại bá nương, nhị bá nương! Hai người không cần ngâm toàn bộ số đậu tương đó đâu! Kẻo hết mất thức ăn cho gà!"

"Chúng ta biết rồi!" Thanh âm từ đằng xa vọng đến, nhưng nhanh chóng bị cơn gió nhẹ thổi tan.

Trương Quế Hoa nghe thấy âm thanh từ nhà chính mà đi ra:

"Điềm nha đầu, ngoài ngâm đậu ra thì còn cần chuẩn bị gì nữa không?"

Tô Điềm suy nghĩ một lúc rồi nói:



"Nãi nãi, nhà chúng ta có cối xay không?"

"Trong nhà ta không có thứ này, cần phải đến nhà trưởng thôn mượn", Trương Quế Hoa hơi nhíu lông mày lên: "Ta sẽ bảo gia gia ngươi mang một ít trứng gà và đồ ăn đến nhà trưởng thôn để nói chuyện."

"Vậy tốt quá", Tô Điềm kéo tay Trương Quế Hoa:

"Nãi nãi, nhân tiện hẵng còn sớm, con muốn đến huyện thành một chuyến, tìm mua một ít đồ dự sẵn."

Trương Quế Hoa nhẹ hẩy mũi Tô Điềm cười nói:

"Đi đi, kêu cả đại ca ngươi đi cùng, muốn mang thứ gì về thì để hắn cầm, nếu không sức vóc của hắn không có chỗ dùng.", vừa nói vừa lấy ra mấy chục văn tiền đưa cho Tô Điềm.

"Hì hì, con biết rồi nãi nãi, để con đi bảo đại ca!" Tô Điềm nhận lấy tiền rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

.......

Tô Văn Tổ nhiều lần nhìn Tô Điềm, bộ dạng có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.

"Đại ca, huynh muốn nói gì sao, huynh không nói ra thì muội sợ huynh nhịn chết mất." Tô Điềm liếc mắt nhìn qua.



Tô Văn Tổ gãi đầu, bĩu môi nói:

"Muội muội, buổi sáng muội muốn đến hai quán ăn đó quả thực không phải do thèm ăn sao...".

Tô Điềm mở to hai mắt, quay lại nhìn đồ đầu gỗ kia:

"Thèm ăn? Dĩ nhiên không phải, thảo nào ánh mắt huynh lúc sáng cứ là lạ, vậy ra trong mắt huynh ta là cái đồ tham ăn sao?"

"Không... Không phải, dĩ nhiên không phải." Tô Văn Tổ ôm đầu liên tục phủ nhận.

"Hừ", Tô Điềm khịt mũi: "Đại ca, kia là tiệm thuốc?"

Tô Văn Tổ giữ tay Tô Điềm, chân mày cau lại:

"Muội hỏi tiệm thuốc làm gì, chưa khỏi bệnh hoàn toàn sao? Có chỗ nào không thoải mái trong người?"

"Ôi trời, không phải", Tô Điềm vỗ vỗ tay Tô Văn Tổ: "Trong công thức, có nguyên liệu cần phải mua ở tiệm thuốc á, nếu không muội hỏi làm gì, bệnh của muội đã sớm khỏi rồi, muội hiện tại có thể tay không xử lý một con hổ đó!"

Khoé miệng Tô Văn Tổ dãn ra:

"Thôi tha cho con hổ, ta thấy muội cùng lắm xử được con mèo.", nói xong quay đầu rồi đi, "Thất thần làm gì, đi theo ta, ca dẫn muội tới tiệm thuốc."