Chương 43

Trong viện Tô Điềm đã đưa An An đi rửa mặt.

Có lẽ là biết mình không phải rời đi, An An đêm qua ngủ rất say, nên bây giờ nó rất tỉnh táo. Trong lúc Tô Điềm rửa mặt cho nó, đứa nhỏ còn dùng tay không ngừng đập trong chậu nước.

“Tỷ tỷ, nhìn ta này!”. Nó nói xong liền đập xuống chậu nước một tiếng "Bang", nước bay tung tóe.

“An An!” Tô Điềm cũng bị vạ lây đến, liền nghiêm mặt lại với nó.

An An vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng giãy dụa thân thể nhỏ nhắn rồi chui vào trong lòng Tô Điềm:

“Tỷ tỷ, An An nghe lời, sẽ ngoan ngoãn tắm rửa.”

Bây giờ chịu nói chuyện rồi, miệng lưỡi của An An thực linh hoạt, rất hay dẻo mỏ.

Nhìn bộ dáng khoe mẽ của An An, Tô Điềm không nhịn được mà nở nụ cười, hai người họ cứ thế mà ngồi một chỗ chơi đùa.

Thẩm Ôn Chiêu khoanh tay đứng ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn hai người bọn họ cách đó không xa, trong mắt lộ ra một tia dịu dàng.

Tô Điềm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình ở phía sau, quay đầu lại nhìn lại:

“Thẩm công tử tới chơi.” Nói xong, nàng đem An An đã được rửa mặt sạch sẽ đi tới chỗ hắn.

“An An hôm nay đi chơi cùng thúc thúc được không?”

An An chỉ chớp chớp đôi mắt như quả nho mà không nói lời nào, gắt gao lôi kéo tay Tô Điềm, nhưng tựa hồ lại cảm thấy không nên có thái độ như vậy với tiểu thúc thúc, cả người có vẻ bứt dứt bất an.

“An An.” Tô Điềm ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ:

“Tiểu thúc thúc sẽ ở chỗ này chơi với ngươi, sẽ không đi đâu cả, cũng giống như trước An An vẫn có thể thấy tỷ tỷ mà, có được không?”

An An lại quay đầu nhìn Thẩm Ôn Chiêu, cắn môi rồi duỗi tay cầm lấy tay hắn:

“An An sẽ ngoan ngoãn, tỷ tỷ đi làm việc đi nha.”

“Vậy ta giao An An cho công tử chăm sóc.”

Thẩm Ôn Chiêu cảm nhận được xúc cảm mềm mại của đứa nhỏ trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ cười:

“Đa tạ Tô cô nương.”

……

Tiệm cơm Tô Ký cách hai ba ngày vẫn chưa mở cửa lại, còn chưa tới giờ cơm, mà trước cửa đã có hàng dài người đang đợi.

“Aiz, ông chủ, đã đóng cửa mấy ngày rồi, sao vẫn chưa mở lại quán, mấy hôm nay ta không được ăn cơm của quán mà ruột gan đã nhớ đến cồn cào rồi.”

“Hai ngày trước trong nhà ta có việc bận, có chậm trễ mấy ngày, mọi người hôm nay hãy ăn uống thật vui vẻ nha!” Tô Vạn Thanh vui tươi hớn hở giải thích.

“Nhất trí, vậy mang tới cho ta một phần thịt kho tàu, một đĩa măng mùa xuân xào, thêm một bát canh rau chân vịt nấu cùng gan lợn đi! Vị khách quan này vừa chọn món vừa hào hứng.

Tô Vạn Thanh ghi lại các món theo yêu cầu, rồi đáp: “Được rồi! Lập tức liền mang tới!”