Chương 40

"Ninh... An An rất thông minh, dạy nó mấy lần liền hiểu hết, hiện tại đã biết tự mình dùng đũa và thìa để ăn."

Tô Điềm vừa dứt lời, An An tựa hồ muốn chứng minh điều gì đó cho Tô Điềm, dùng đũa gắp một cái bánh bao lên cắn một miếng.

Thẩm Ôn Chiêu nhìn động tác của An An, cũng cầm một cái bánh bao lên:

“Bánh bao này có vẻ hơi khác so với bánh bao thông thường.”

"Đây là bánh bao chiên. Bên trong có nhồi nhân ngô thịt heo mà An An yêu thích. Nặn thành bánh bao rồi chiên trong dầu."

Thẩm Ôn Chiêu mở miệng cắn một miếng.

Có mùi rất thơm.

Mùi thơm của dầu ngay lập tức tràn ngập khắp miệng. Lớp dưới chiên qua dầu nên rất giòn, rắc thêm một lớp vừng và hành lá cắt nhỏ. Bên trong có nhân thịt mọng nước, khiến người ta ăn rất ngon miệng.

Thẩm Ôn Chiêu cũng đã từng nếm qua vô số sơn hào hải vị từ núi rừng ở kinh đô, nhưng món bánh này có hương vị mà hắn chưa từng nếm qua.

“Tô cô nương khéo tay lắm.”

Tô Điềm hào phóng cười nói:

"Chỉ là quen tay mà thôi."



Sau khi mọi người ăn xong, đám người Tô Vạn Thanh chủ động đi dọn dẹp, để mấy người Tô Điền nói chuyện.

Trời đã sáng hẳn, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng hoạt động của mọi người.

Tô Điềm biết không còn cách nào trì hoãn nữa, liền quỳ xuống ôm lấy An An.

"An An... An An sắp về nhà rồi, về nhà có thể được gặp cha nương của mình."

Thẩm Ôn Chiêu trong lúc ăn cơm có nhắc đến, sau khi An An mất tích, phụ mẫu đứa trẻ liền lâm bệnh, phụ thân thì ở xa nên không thể đến đón đứa nhỏ ngay được. Vậy nên người làm thúc thúc là Thẩm Ôn Chiêu là người đứng ra thực hiện trách nhiệm đưa cháu trai trở về.

“Mẫu thân vì nhớ đệ đệ quá mà đổ bệnh. Khi An An về nhà, đệ đệ phải nhớ chăm sóc tốt cho nương, nghe không?” Giọng Tô Điềm nghẹn ngào nức nở.

An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào Tô Điềm, lại chỉ vào Thẩm Ôn Chiêu, kêu lên một tiếng "A".

Tô Điềm hiểu ý của nó:

"Tỷ tỷ bây giờ rất bận, không thể đi cùng với An An được. Khi nào tỷ rảnh, tỷ sẽ đến thăm đệ đệ, được không?"

Đôi mắt An An đã đỏ hoe ngay từ lúc Tô Điềm nói câu đầu tiên, lúc này nó đã cong môi sắp khóc.

Tô Điềm ôm An An nói:

"Tỷ tỷ không lừa An An. An An về nhà trước nhé? Tỷ tỷ sẽ sớm đến thăm đệ."

Nhưng bấy giờ nước mắt An An đã lưng tròng như những viên ngọc vỡ, một chữ cũng không nghe thấy. Hai tay nắm chặt vạt áo Tô Điềm, đến mức ngón tay trắng bệch cả ra.