Chương 25

Lưu Nhị mặc dù không rõ vì sao Tô Điềm không đến coi nhà ở Đông Nhai, nhưng cũng không có ý kiến, dù sao nàng tự có suy tính của riêng mình.

Tô Điềm đã sớm nhìn qua chỗ ở Đông Nhai, phát hiện chi phí thuê làm quán ăn ở đây tương đối cao, chung quanh cũng chỉ có vài cửa hàng hương liệu, vàng bạc, nàng thiết nghĩ mở tiệm bán cơm ở đây có chút không hợp phong cách.

Lưu Nhị đi trước dẫn đường, ước chừng đi khoảng hai khắc đồng hồ rẽ trái phải, họ dừng chân trước một căn nhà.

"Chính là ở đây, chỗ này có chút lớn nhưng mà có một cái sân nhỏ phía sau.", Lưu Nhị mở khóa, đứng một bên để chờ Tô Điềm cùng Tô Đại Thụ đi vào.

"Trước đây có một nhà bán mì sợi ở đây, nhưng mùi vị không được ngon cho lắm, mở bán một thời gian thì phải đóng cửa." Lưu Nhị nói.

Tô Điềm gật đầu, căn nhà này xác thực rất lớn, đại sảnh sáng sủa rộng rãi, chắc khoảng 30-40m2, chỗ này cơ bản đầy đủ các gian cần thiết, phòng bếp, phòng ăn đều đã được chia ra rõ ràng, nên cũng là không cần phải cải tạo lại.

Tô Điềm lại chạy đến xem mấy gian phòng ở sân sau, phía trước sân ước chừng có bốn đến năm phòng, nhưng diện tích mỗi phòng cũng không lớn. Ở một góc sân có một cái giếng nước, có thể lấy nước dùng rất thuận tiện, không cần phải đi ra bờ sông múc, ở chính giữa sân còn có một cây đại thụ. Tô Điềm không ngừng gật đầu, trong lòng nàng dường như đã xác định chọn chỗ này.

"Tô cô nương có hài lòng không?" Lưu Nhị cười tủm tỉm: "Căn nhà này kỳ thật được rất nhiều người đến xem qua, tuy nhiên tiền thuê tương đối cao, vì lẽ đó đến bây giờ đều chưa có ai thuê chỗ này."

"Một tháng thuê hết bao nhiêu?"

"Hai lượng, trả trước tiền thuê 3 tháng."

Tô Điềm hít vào một hơi, đắt quá!

Tô Đại Thụ nghe vậy mà trong lòng đánh trống lui quân, giật nhẹ tay áo Tô Điềm:

"Tiểu Điềm nhi, hay là chúng ta thử đi coi căn nhỏ hơn kia đi."

Tô Điềm do dự một chút, quyết định đi xem một chút, sau đó sẽ cùng xem xét hai nơi một phen.

Từ chỗ căn lớn này đi lên phía trên mất khoảng một chén trà thì đến chỗ căn nhỏ hơn.

Vừa vào cửa, Tô Điềm liền có chút thất vọng, căn nhà trống không, cái gì cũng không có, sân nhỏ phía sau cũng rất bừa bộn, khẳng định là không có mấy người ở.

"Điểm lợi duy nhất của căn nhà này là giá thuê rẻ, một tháng chỉ mất hơn một lượng."

Tô Điềm tiếc rẻ nói:

"Lưu thúc, không giấu gì ngươi, ta tương đối vừa ý với căn nhà lớn chỗ kia, thế nhưng mà giá tiền thuê..."

Lưu Nhị vỗ vỗ tay áo nói:

"Giá tiền thuê căn đó quả thực là đắt, chinh ta nhìn qua chỗ đó cũng thấy rất ưng, nếu Tô cô nương thành tâm muốn thuê, ta sẽ giúp cô nương đi tìm gia chủ thương thảo lại giá cả."

Tô Điềm nghe xong lại thấy có hi vọng, vội vàng nói cảm tạ:

"Vậy làm phiền Lưu thúc rồi, ta rất thích căn đó, nếu có thể giảm giá thuê một chút, ngày mai ta lập tức ký khế thư để thuê luôn."

Lưu Nhị chắp tay:

"Vậy ngày mai hẹn gặp mọi người vào canh giờ này, cảm phiền Tô cô nương phải đi một chuyến tới chỗ sân sau tìm ta."

Tô Điềm liền đáp ứng.