Chương 15

Tô Vạn Hải lại có chút tiếc nuối:

"Nếu không phải chân ta bị thế này, thì chúng ta có thể xay được nhiều hơn."

"Đại bá đừng lo lắng, đại bá là vì mọi người trong nhà mới bị thương ở chân, điều quan trọng bây giờ là người phải dưỡng thương cho thật tốt." Tô Điềm lên tiếng an ủi.

"Gia gia, hôm nay sữa đậu nành buôn bán rất tốt, về sau chúng ta còn phải nhờ vào đó mà kiếm tiền, ta nghĩ chiều nay sẽ đi mua ít đồ để chuẩn bị thêm một chút. Cối xay của thôn trưởng đến chiều sẽ trả lại, chúng ta cũng phải mua cái cối xay mới.", Tô Điềm quay đầu nhắc nhở Tô Đại Thụ.

Tô Đại Thụ cũng không phản bác:

"Được, ngươi cầm thêm hai trăm văn tiền ở chỗ ta, để buổi chiều ngươi cùng đại ca ngươi cùng đi mua."

"Nhị ca đến tối mới trở về, vậy buổi chiều ta sẵn tiện lấy cối xay vẫn chưa trả xay nốt số đậu tương ngâm từ hôm qua", Tô Vạn Thanh nói chen vào.

Đúng lúc, Trịnh Xuân Miêu dọn xong cơm trưa vừa nấu xong, đám người Tô gia trò chuyện vui vẻ cùng nhau dùng bữa.

Trải qua ngày buôn bán đầu tiên, người Tô gia tràn đầy mong chờ cuộc sống tương lai...

Ngày hôm sau vẫn như cũ, Tô Điềm với mấy người Lý Hồng Nguyệt cùng đi bán sữa đậu nành.

"Cô nương, các ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!", vừa dựng quầy hàng, lập tức có mấy người chờ đứng xung quanh: "Mùi vị sữa đậu nành của các ngươi thật thơm ngon, tối hôm qua ta cũng nói với người nhà bọn ta, giờ muốn mua vài gáo sữa mang về cho bọn họ uống thử"



"Được rồi." Mấy người Tô Điềm tay chân lanh lẹ dọn xong tiệm hàng, đưa tay nhận lấy bát của họ để múc sữa.

...........

Rất nhanh sau đó, sữa đậu nành đã được bán hết, Tô Điềm để Tô Văn Tổ cùng Ngô Phân đi về trước, còn bản thân và Lý Hồng Nguyệt liền đi đến cửa hàng chế tác dụng cụ.

...........

"Sư phụ, vậy chúng ta thống nhất, sau ba ngày ta sẽ tới lấy cối xay, đây là tiền đặt cọc.", Tô Điềm đem tiền ra đếm được hai trăm văn thì đưa ra.

Ông chủ cửa hàng nhận lấy tiền, vỗ ngực một cái:

"Không có vấn đề, đến lúc đó cô nương trực tiếp đến lấy hàng, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi một cối xay thật hoàn hảo."

Tô Điềm gật đầu:

"Vất vả cho sư phụ rồi."

Ra khỏi cửa, Tô Điềm cùng Lý Hồng Nguyệt lại đi mua một chút đường rồi liền trở về.

"Hồng Nguyệt, tiểu Điềm nhi các ngươi đã trở về, cha nương vừa mới đếm tiền bán sữa đậu hôm nay, tổng cộng hơn bốn trăm văn tiền. Chúng mới bán được hơn hai ngày, mà đã lời được một lượng bạc!"

Mới vừa vào cửa, bọn họ liền thấy Ngô Phân đang kích động ra đón, chỉ vì sợ bị hàng xóm nghe được, nên giọng nói nàng không lớn.



"Có thật không, hôm nay xác thực buôn bán rất tốt, may mà có nhị bá cùng cha hôm qua xay nhiều sữa đậu nành hơn.", Tô Điềm cất đường vào hũ trong bếp rồi quay lại nhà chính.

Lúc này, Tô Đại Thụ cùng Trương Quế Hoa đang đem tiền xu trên bàn bỏ vào bình tiết kiệm, nhìn thấy Tô Điềm trở về vội vàng hô:

"Tiểu Điềm nhi, có mệt không, đại bá nương của ngươi đang làm cơm trưa, một lúc nữa thì xong, chúng ta có thể ăn cơm luôn."

Tô Điềm tiến lên kéo cánh tay Trương Quế Hoa lại:

"Nãi nãi, có lão thần tiên phù hộ, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ ngày một tốt hơn."

"Ài!" Trương Quế Hoa vỗ vỗ tay Tô Điềm, cười híp mắt.

"Nãi nãi đưa cho ta chút tiền, để ta đến Lý gia ở đầu thôn mua chút thịt lợn, gia đình chúng ta đã rất lâu không có một bữa ăn mặn rồi, hôm nay để ta xuống bếp làm chút đồ ăn ngon cho cả nhà."

Trương Quế Hoa lấy ra sáu mươi văn tiền đưa cho Tô Điềm:

"Đi đi, còn dư thì ngươi tự giữ lại mà dùng, muốn mua gì thì mua."

Tô Điềm mua một cân thịt ba chỉ hết năm mươi văn tiền, Tô Điềm nhìn số tiền còn lại mà âm thầm thở dài:

"Xem ra mình phải cố gắng kiếm tiền hơn nữa mới có thể tự do làm biếng."