Chương 12

Tô Điềm gật đầu:

“Là như vậy, con nghĩ đến sẽ có hai loại sữa đậu nành khác nhau, cũng là để cho mọi người có nhiều lựa chọn."

Cả nhà đều trầm tư một chút, Tô Đại Thụ dứt khoát nói:

"Trước tiên cứ quyết định như vậy, lão nhị và lão tam tí nữa lại đi xay đậu tương, những người khác đi nghỉ ngơi sớm một chút, nếu muốn làm điểm tâm bán, cần phải mở quán thật sớm."

“Ôi chao, vẫn chưa xác định giá cả của sữa đậu nành để bán.", Tô Vạn Hà lên tiếng chen ngang Tô Đại Thụ.

Tô Đại Thụ vỗ đầu một cái:

“Xem ta kìa, vấn đề mấu chốt như vậy mà lại quên, tiểu Điềm nhi cảm thấy định giá bao nhiêu thì thích hợp?"

Tô Điềm nhếch miệng cười:

“Theo con nghĩ, nhà chúng ta không phải có gáo múc nước sao. Một gáo sữa đậu nành nguyên vị tính 1 văn tiền, ba gáo tính 2 văn tiền, một gáo sữa có thêm đường thì tính 2 văn tiền, ba gáo tính 5 văn tiền, mua càng nhiều thì càng có lợi về giá, gia gia thấy biện pháp có được không?"

"Ta cũng cảm thấy có thể được.", Tô Vạn Hà gật đầu, hắn là người duy nhất trong nhà làm chưởng quầy tại huyện thành, đối với chuyện tiền nong giá cả như này thì nhất định hiểu rõ.

Tô Đại Thụ vuốt mặt một cái:

"Những người khác có ý kiến gì không? Nếu như không có thì thuận theo ý của tiểu Điềm nhi đi."

Cả đám người Tô gia khẽ gật đầu, biểu thị là đồng ý.

"Vậy được rồi." Tô Điềm mỉm cười: "Nhị bá, cha, một cân đậu tương ước chừng có thể xay ra năm lít sữa đậu nành, mọi người đêm nay trước hết cứ xay 80 cân đi, để xem được bao nhiêu?"



“Chuyện nhỏ, bọn ta sẽ xay xong nhanh thôi.”, Tô Văn Thanh nói xong liền lôi kéo Tô Vạn Hà đi ra sân nhỏ.

Trong viện, Tô Văn Tổ cùng với Tô Văn Dương đang kiểm tra lại xe đẩy trong nhà, nhìn xem có chỗ nào có thể sửa lại một chút, để mai kia còn bán sữa đậu nành. Trịnh Xuân Miêu đỡ Tô Vạn Hải trở về phòng. Ngô Phân thì đem mấy cái thùng đi rửa sạch sẽ để đựng sữa.

Đêm đã khuya, mọi người Tô gia nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

............

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa mọc.

Tô Điềm duỗi người, cố kiềm lại ý nghĩ ngủ nướng:

“Không thể ngủ, không thể ngủ, đợi sau này kiếm được nhiều tiền thì muốn ngủ bao lâu cũng được.”

Nàng mở cửa hít hà không khí lạnh một phen, Tô Điềm tự đánh mình một cái mà giật mình, cả người đều thanh tỉnh.

Lý Hồng Nguyệt cùng Ngô Phân cũng đã dậy rồi, một người vội vàng nấu sữa đậu nành, còn người còn lại thì đang chuẩn bị cơm sáng, Tô Văn Tổ cũng đang kiểm tra xe đẩy và đòn gánh.

Hôm nay, cả bốn người họ đều đi huyện thành, so với ngày thường thức dậy sớm hơn nhiều, những người khác ở Tô gia tối hôm qua đã bàn bạc hôm nay còn phải xuống ruộng, nên cũng không dậy sớm như bọn họ.

Bốn người họ ăn một chút lương khô đơn giản, sau đó liền kéo xe đẩy xuất phát, phải nhanh chóng đến huyện thành mới có thể kịp giờ bán đồ ăn sáng.

Mấy người bọ họ thay phiên đẩy xe, bước đi cũng nhanh hơn thường ngày, lần này chưa đầy một canh giờ đã đến nơi.

Ở huyện Thất Vân, người đến kẻ đi tấp nập, đường phố hai bên đều là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, các loại xưởng, các loại cửa hàng đều, tất cả đều treo cờ hiệu đang bay phất phới, đập vào mắt họ là sự phồn vinh phố xá, cho thấy có đủ loại thương nhân cơ nghiệp nơi đây.

Tô Văn Tổ đẩy xe đẩy, hơi thở dốc, trên xe có 80 lít sữa đậu nành được giữ ấm trong chăn bông nên trọng lượng không hề nhỏ, đẩy xe lâu như vậy cho thấy Tô Văn Tổ cũng rất lợi hại.