Cành cây vị trí quá cao, cho nên mặc dù Rice có muốn đem tay để lên tay Vưu Hạ cũng không thể đυ.ng tới, cuối cùng cũng là chính hắn cầm kiếm từ trên cây nhảy xuống.
Lần này từ chỗ cao nhảy xuống mang đến chấn động làm cho nguyên bản thân thể hắn đã rất yếu càng thêm yếu hơn, vết thương trên người dường như vỡ tan không ngừng chảy máu ra bên ngoài, chỉ đứng vài giây, cả người liển hướng mặt đất ngã xuống.
"Rice?"
Vưu Hạ vội vã tay chân đỡ lấy hắn, Rice rũ đầu không nhúc nhích, tóc tai che cả khuôn mặt.
Vén ra mái móc sang hai bên tai, Vưu Hạ chỉ thấy người trước mắt cặp mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, dĩ nhiên đã bất tỉnh.
Hắn vội vàng nâng đỡ người lên đi ra ngoài, mới đi ra đầu hẻm, liền nhìn thấy mấy kẻ mặc chế phục quan trị an đang thanh lý hiện trường cùng thi thể của ma sói.
Mà bởi vì trước cửa hàng trà sữa là vị trí nơi chồng chất xác ma sói, còn có mấy cái đầu đội mũ pháp sư đang tập chung tại nơi đó, kiểm tra trên mặt đất ma pháp vết tích.
Vưu Hạ trực tiếp đi ngang qua bọn họ vào không có một ai trong cửa hàng trà sữa, đem Rice đặt trên ghế sa lông, sau đó kéo hai bên tấm rèm che trên cửa sổ.
Đang chuẩn bị đi lấy thuốc nước, xoay người bỗng nhiên đυ.ng phải một người trùm kín áo choàng đen, làm hắn sợ hết hồn.
"Là ta." Aucertine tuổi già tiếng nói từ bên trong áo choàng truyền ra, tốc độ nói hiếm thấy có chút gấp gáp, "Bên ngoài đến rất nhiều quan trị an cùng người của liên minh pháp sư, một lát những người kia nếu hỏi ngươi hiện trường ma pháp những vết tích kia là ai làm, ngươi liền nói là tên này làm, biết không?"
Aucertine chỉ vào đang nằm bất tỉnh nhân sự Rice.
Vưu Hạ: "Bọn họ sẽ tin tưởng sao?"
"Sẽ tin, ta ngửi được trên người tên này có hơi thở của rồng hắc ám địa ngục, hắn khả năng có một nửa huyết thống rồng hắc ám, ngươi chỉ cần nói như vậy, tự bọn họ sẽ suy luận."
Vưu Hạ vẫn cảm thấy không đáng tin tí nào, liền nhìn Aucertine lấy ra một cuộn giấy dịch chuyển ma thuật, tựa hồ chuẩn bị rời đi, hắn vội vàng nắm lấy một góc áo choàng hỏi: "Thầy, ngài biết trị thương ma pháp sao?"
"Ta làm sao có khả năng biết trị thương ma pháp, đó là của đám kia ngu ngốc toàn người của giáo hội thần ánh sáng mới thèm học, chúng ta Ma pháp sư chỉ học pháp thuật để đánh nhau!"
"Vậy hắn làm sao bây giờ?"
"Thoa ít thuốc là được rồi, địa ngục ác ma đều rất có thể chịu đựng không chết được!"
Chỉ để lại một câu đơn giản thô bạo lời nói, Aucertine xé cuộn giấy, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Vưu Hạ đối với không khí ngơ ngác đứng một hồi, sau đó thở dài, cảm thấy đặc biệt phiền muộn.
"Meooo!"
Lạc Khắc không biết lúc nào chui ra tới, nhanh nhẹn trèo lên quầy pha chế, cào ra ngăn kéo từ bên trong tha khay dược tề mà Dalicer đưa.
"Meo méo!" Lạc Khắc móng vuốt gãy ống nước thuốc, hướng Vưu Hạ meo meo gọi.
"Đã biết." Vưu Hạ nhanh qua lấy ra nước thuốc, tiện tay mò mò đầu mèo, nói câu "Cảm ơn".
Hắn liển miễn cưỡng lên tinh thần, trước đi rửa sạch tay, về sau thả chậu nước, cầm nước thuốc cùng vải mịn đi đến một bên ghế sô pha giúp Rice xử lý vết thương.
Lúc trước khi hắn nhìn thấy Rice trên người máu me đầm đìa, Vưu Hạ đã nghĩ đến đối phương nhất định bị thương rất nặng, nhưng khi cởi hết quần áo ra, hắn vẫn là sợ hết hồn.
Vai trái của Rice như là bị ma sói hàm răng xuyên thủng từng cái động lớn, da thịt vỡ vụn, không ngừng chảy ra máu tươi, nửa người trên hoàn toàn là máu thịt be bét.
Mà bởi vì ma sói trên hàm răng có chứa tính ăn mòn niêm dịch nước bọt, cái loại này nước bọt cũng lưu lại trong ngoài vết thương, không chỉ có trở ngại vết thương khép lại, nó còn đang không ngừng mà ăn mòn xung quanh da cùng máu thịt, khiến vốn không bị thương vùng da thịt bị ăn mòn thành từng cái lỗ thủng, nhìn không khác gì một tảng lốm đốm tổ ong bị móc rỗng!
Hình ảnh này đối với Vưu Hạ mà nói, thực là có chút kinh khủng.
Đậm nồng mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, cả người hắn nổi lên từng trận rợn tóc gáy, cũng không dám tưởng tượng lúc nãy Rice là như thế nào mang thương tổn lại đi gϊếŧ nhiều ma sói như vậy.
Hắn đi tới quầy pha chế cầm lấy một con dao gọt hoa quả, rữa sạch khử khuẩn sau đó cẩn thận dùng dao từng chút lại từng chút cắt đi dính ở vết thương nước bọt ma sói cùng các nơi đang bị ăn mòn, sau đó lập tức vẩy lên nước thuốc cầm máu cùng trị thương..
Đang trong lúc cho Rice băng bó một nửa thì có hai người đàn ông thân hình cao lớn từ cửa đi vào.
Bọn họ một người mặc quan trị an chế phục, một còn lại khoác trung cấp pháp sư áo bào, hai người vào cửa sau liền lễ phép hướng Vưu Hạ chào hỏi, tiếp quan trị an liền hỏi: "Ta nghe người dân phụ cận nói, những con ma sói cuồng hóa này là nhằm vào cửa hàng của ngài mà đến phải không?"
Điểm này tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng không có gì mà phủ nhận, Vưu Hạ gật gật đầu.
"Ngài biết nguyên nhân sao?"
"Ta biết đại khái chúng nó là do ai phái tới."
Quan trị an gật đầu tỏ ra muốn lắng nghe, Vưu Hạ liền đem lúc trước gặp phải Lynn Rehage uy hϊếp kể lại một lần.
Quan trị an nhíu nhíu mày, hỏi: "Ma sói là Lynn tử tước phái tới, chuyện này ngài có chứng cứ sao?"
Vưu Hạ thần sắc lạnh lùng: "Không có."
"Được, như vậy chuyện này sẽ rất khó xử lý." Quan trị an trầm tư một chút, đột nhiên liền triển khai lông mày nói, "Bất quá chúng ta vẫn sẽ đem lời khai báo của ngài thực chất bẩm báo cho thành chủ."
Không đợi Vưu Hạ phản ứng, hắn còn nói: "Bất luận làm sao, để tám con to lớn cuồng hóa ma sói này thành công đi vào nội thành Phidia cũng là thất trách của chúng ta, cửa hàng chung quanh tổn thất chúng ta sẽ phụ trách bồi thường, ngài không cần lo lắng."
Đây coi như là ngày hôm nay bên trong một đống tin xấu duy nhất một cái coi như là tin tốt đi.
Vưu Hạ thở phào nhẹ nhõm nói: "Phiền ngài."
"Ừm, kế tiếp ngài có thể tiếp tục xử lý chuyện của ngài, chúng ta không quấy rầy." Quan trị an đơn giản nói xong, hai người liền quay người rời đi.
Mà ngay thời khắc sắp bước ra cửa, vị kia vẫn chưa mở miệng từ lúc vào cửa tới khi rời đi trung cấp pháp sư bỗng nhiên quay đầu lại, tiếng nói trầm thấp dò hỏi: "Xin thứ lỗi, tuy rằng rất nhiều người dân đều thấy Rice Hodge gϊếŧ ma sói, bất quá ta vẫn muốn hỏi một câu, bên ngoài kia những dấu vết ma pháp thật sự toàn bộ đều là hắn làm sao?"
Vưu Hạ tim đập hơi loạn nhịp, mặt nhưng không biến sắc trả lời: "Đúng thế."
Trung cấp pháp sư ánh mắt thật sâu nhìn Vưu Hạ, qua vài giây, hắn như không có chuyện gì xảy ra mà gật gật đầu: "Như vậy, đã làm phiền."
Chỉ một phút chốc như vậy, Vưu Hạ cảm thấy được bị vị trung cấp pháp sư này xem thấu lời nói dối của hắn.
Bất quá cũng không sao, nếu Aucertine đã rời khỏi nơi này, bằng vào lục địa này cấp độ cao ma pháp, những cấp bậc thấp pháp sư muốn tìm đến tung tích của Aucertine không khác nào mò kim đáy biển.
Cùng với thay vị kia Đại ma pháp sư bận tâm, chẳng bằng trước tiên đem phiền toái ngay trước mắt giải quyết cho xong.
Vưu Hạ trở lại bên cạnh ghế sô pha, cúi người ngồi xổm xuống tiếp tục cho Rice băng bó vết thương.
Đợi băng bó xong hết, Vưu Hạ dùng khăn ướt lau đi vết máu trên mặt đối phương, cũng đem cặp lông mày bởi vì thống khổ mà nhíu chặt vuốt lên, lập tức hắn nhìn đối phương khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ, đột nhiên liền nghi vấn.
Vừa nãy vị pháp sư kia ngay lúc chính mình hoàn toàn không có nói tình huống của Rice, liền nói một câu nói như vậy – "Rất nhiều người dân đều thấy là Rice Hodge gϊếŧ ma sói."
Hắn biết Rice Hodge.
Cũng không phải nói quen biết Rice là chuyện kỳ quái, dù sao cũng là con trai của thành chủ, có chút danh tiếng cũng rất bình thường.
Chỉ là rõ ràng người kia nhận ra đang nằm ở đây là con trai của thành chủ, vậy tại sao hai người kia vừa đi đến liền không thèm nhìn Rice, ngay cả mặt ngoài tỏ vẻ an ủi đều lười làm, hơn nửa xưng hô vẫn là gọi tên đầy đủ, liền kính ngữ đều không có, thái độ như vậy không khỏi quá mức ngạo mạn.
"Xem ra ngươi sống đến chật vật như thế!"
Vưu Hạ mang theo một chút thân mật giọng nói nhỏ nhẹ cảm khái một câu, đem dính đầy máu khăn ướt ném vào chậu rửa mặt bên trong chà rữa.
Mắt thấy nước trong chậm rãi nhuốm phải máu đỏ trở nên vẩn đυ.c, trong miệng hắn nặng nề thở dài một hơi.
Ở mặt ngoài xem ra, sự việc đã kết thúc, mà cũng không ai biết Lynn Rehage lúc nào sẽ lại ra tay, huống hồ hiện tại thầy Đại ma pháp sư của hắn còn không biết đã chạy đi đâu, không ai có thể đảm bảo cửa hàng trà sữa an toàn.
Không giải quyết xong vấn đề gốc, nguy cơ liền vĩnh viễn tồn tại.
Vưu Hạ nhăn lại mày, trong miệng không tiếng động mà thì thầm mấy lần tên của tử tước.
Lynn Rehage..
Nếu như ngươi muốn trở thành kẻ đứng đầu thị trường lá trà, như vậy cuối cùng ngay cả một mảnh lá trà cũng bán không ra, thì lúc đó ngươi còn làm được gì?
Lúc Rice tỉnh lại có chút không nhận rõ chính mình ở nơi nào.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là trắng xóa như tuyết trần nhà, thân thể bị mềm mại đệm chăn bao vây lấy, giơ tay lên, từ cửa sổ ánh sáng xuyên qua tấm rèm đều đều mà bao trùm trên da tay của hắn.
Chóp mũi tràn ngập dễ ngửi mùi thơm cây cỏ, Rice nhắm mắt lại hít sâu một lát, trước mắt hiện ra hình ảnh cùng Vưu Hạ lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó đối phương mái tóc dài màu bạc phất qua cổ tay, lòng bàn tay cùng đầu gối của hắn, hắn đột nhiên nhớ lại, đây là mùi thơm trên mái tóc của tinh linh.
Hắn hiện tại không lẽ đang ở trong phòng ngủ của Vưu Hạ?
Trong đầu chợt loé cái suy đoán này, ngoài cửa sổ liền truyền đến quen thuộc âm thanh.
"Vưu Hạ tiên sinh, ngày hôm nay không mở cửa hàng buôn bán sao?"
"Phải nha, ngừng kinh doanh một ngày."
"Ôi trời, dù sao cũng phát sinh chuyện ngày hôm qua như vậy.."
Rice trừng mắt nhìn, eo đột nhiên dùng sức ngồi dậy, lần này liền động tới vết thương trên vai, một trận mãnh liệt đau đớn truyền đến.
Rice cau mày, tay phải mở ra chăn, cúi đầu xem hướng thân thể của chính mình.
Mới vừa nhìn, sắc mặt hắn thoáng chốc thay đổi, y phục trên người đều bị thay, nửa người trên bao bọc vải trắng, nguyên bản quần áo, quần chip cùng áσ ɭóŧ toàn bộ cũng mất sạch, chỉ khoác ngoài một kiện suy suy sụp sụp cột dây áo ngủ.
Ý thức được chuyện gì xảy ra, hắn nguyên bản không có chút máu trên gương mặt lập tức hiện lên một chút màu hồng, từ hai bên tai thẳng lan tràn hướng toàn bộ cái cổ.
Ngoài cửa số vang lên "Xoạt – xoạt" âm thanh, còn có quen biết tiếng nói đang ca hát, ước chừng là tinh linh đang quét trước cửa lá rụng.
Rice mím môi, đem lỏng lẻo áo ngủ cột kín lại, tiện thể cẩn thận vươn mình xuống giường.
Bên giường không có đặt giày, hắn liền đạp bóng loáng sàn nhà đi đến bên cửa sổ, giơ tay đè mảnh rèm cửa sổ nhìn xuống.
Trên đường phố, từ bên cạnh chiếu đến ánh sáng xuyên qua từng kẻ lá, chênh chếch mà in vào tinh linh loé sáng tóc bạc cùng trang phục trắng, hiện lên bóng dáng chiếc lá nhẹ hàng lắc lư.
Vưu Hạ vừa hát vừa đem phía trước cửa tiệm của chính mình cùng cách vách cửa hàng dược tề quét sạch lá rụng gom đến cùng nhau, tạo thành một đống cao cao lá rụng.
Hắn một tay cầm chổi, một tay đang muốn đi lấy xúc, đột nhiên phảng phất có một loại trực giác nói cho hắn biết nên nhìn xem trên lầu, hắn quay người ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ lầu hai, chợt liền cùng cặp mắt đen lộ ra từ phía sau tấm rèm cửa chạm vào nhau.
Vưu Hạ biểu tình sững sờ, phút chốc cong lên khoé môi hướng về phía đối phương tươi sáng nở nụ cười.
Rice bị nụ cười này làm sửng sốt, vốn là hắn nhìn lén bị tóm đến mà thật ngại, hiện tại lại thất thần dường như hai mắt nhìn chăm chú ngắm người dưới lầu.
Hắn vẫn nhìn hắn, mãi đến khi phía dưới lầu tinh linh cúi người ngồi xổm xuống nhặt lên một đóa hoa khô héo rụng từ trên cây rơi xuống.
Vưu Hạ giơ lên khô héo hoa hướng về Rice, trong miệng nhẹ nhàng niệm câu không rõ tiếng tinh linh cổ, kia đóa hoa liền từ ố vàng cuống hoa bắt đầu từng chút một khôi phục sức sống, chỉ chớp mắt biến thành mềm mại nở rộ tươi mới!