"Thật sự có môn phái!"
"Phong Vũ Lâu, sát thủ Đồng bài!"
Trần Tiêm lộ vẻ phấn khích.
Thế giới cổ đại vốn nhàm chán trong mắt nàng bỗng chốc liền trở nên thú vị.
Trần Tiêm gọi ra hệ thống, trên giao diện màu xanh hư ảo hiện ra một chấm đỏ, vị trí của chấm đỏ ở cách đó không xa.
Lúc Trần Tiêm quay lại phát hiện Đại Minh đã biến mất trong chợ sáng, gọi lớn vài tiếng nhưng cũng không thấy trả lời, nàng lập tức liên hệ hệ thống.
Sau khi phát hiện hệ thống có chức năng định vị, nỗi lo trong lòng Trần Tiêm hạ xuống.
Ngẫm lại cũng phải, mục đích của hệ thống là để bồi dưỡng cô nhi, nếu đứa nhỏ bị kẻ buôn người bắt cóc thì còn bồi dưỡng cái gì nữa?
Bình tĩnh lại tâm trạng phấn khích, Trần Tiêm cẩn thận quan sát cục diện chiến đấu.
"Xem ra những bộ khoái này không thể đánh lại sát thủ Đồng bài kia rồi."
“Tống Thương Kiệt là võ giả không có phẩm cấp, đây chẳng lẽ là phẩm cấp của võ giả?”
“Nam nhân đó là phẩm cấp gì?”
Thấy hai bên lâm vào thế bế tắc, sắp sửa bùng nổ huyết chiến.
Trần Tiêm không khỏi suy ngẫm.
Nếu Tống Thương Kiệt thắng thì tốt, Đại Minh có lẽ có thể được cứu.
Nhưng nếu thất bại thì…
Chỉ dựa vào bản thân mình e rằng chỉ có thể gào thét: Đại Minh đi mạnh giỏi nha.
Suy nghĩ một lúc, Trần Tiêm đã có chủ ý.
Nàng tiêu tốn 5 điểm tích lũy để đổi một bộ y phục dạ hành từ hệ thống thương thành, nhanh chóng mặc vào.
Sau đó lại nhét hai đồng xu vào miệng, như vậy khi nói chuyện sẽ không dễ bị người khác nghe thấy.
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Tiêm bước đi.
Thi Thập Tam mang vẻ mặt nửa cười nửa mỉm, từng bước tiến về phía Tống Thương Kiệt.
Các bộ khoái cầm trường đao xung quanh dường như trong mắt hắn không có bất kỳ uy hϊếp gì.
Thực ra cũng đúng, bộ khoái xung quanh đều là người thường, không phải võ giả.
Tống Thương Kiệt vận dụng nội lực trong cơ thể, tính toán khoảng cách giữa mình và Thi Thập Tam.
Chờ khi Thi Thập Tam bước vào phạm vi cách năm bước, hắn sẽ nghịch hành nội lực.
Khí thế của hai bên dồn nén đến cực điểm, trán của các bộ khoái xung quanh toát mồ hôi, một giọt mồ hôi lăn dài theo khuôn mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống đất.
Trên con đường lát đá lại thêm một giọt nước đen nhạt.
Đúng lúc này, trên con phố vắng tanh bỗng xuất hiện một bóng người.
Thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, Thi Thập Tam khựng bước, vẻ mặt cảnh giác.
Hắn thấy người đến giữa ban ngày lại mặc y phục dạ hành, tấm vải đen che khuất khuôn mặt, hình như không muốn người khác nhận ra khuôn mặt, trong lòng không khỏi run lên.
Vài bộ khoái cũng nhận ra sự thay đổi của Thi Thập Tam, nhao nhao nhìn sang góc tường.
Tống Thương Kiệt ban đầu tưởng đối phương là võ giả, nhưng thấy đối phương bộ pháp lộn xộn, không có cảm giác đều đặn như khi võ giả bước đi, chỉ là một người bình thường, trong mắt hắn không khỏi thoáng qua một tia thất vọng.
Ngay sau đó, hắn cao giọng quát lên: "Nha môn phá án, người không liên quan mau chóng rời đi!"
Câu nói này của Tống Thương Kiệt là đang bảo vệ hắc y nhân.
Thực lực của Thi Thập Tam là Tứ phẩm, người bình thường đυ.ng độ chỉ có đường chết.
Trần Tiêm nghe vậy thầm gật đầu, vị Tống bộ đầu này cũng không tệ.
Nhưng nàng không vì câu nói này mà dừng bước, ngược lại vẫn điềm nhiên, không hề sợ hãi bước vào trung tâm trận chiến.
"Lại thêm một kẻ muốn chết." Thi Thập Tam cười lạnh.
Tống Thương Kiệt đã có thể nhìn ra hắc y nhân không có võ công, tự nhiên hắn cũng có thể nhìn ra.
Trần Tiêm dừng bước, nghe được thanh âm liền ra vẻ giờ mới chú ý.
Nàng ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Thi Thập Tam, thanh âm mơ hồ không rõ nói: "Sát thủ Phong Vũ Lâu?"
Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Thi Thập Tam lộ vẻ ngạc nhiên, thế mà lại bị nhìn thấu thân phận.
Người tới là ai vậy?
"Các hạ là ai?" Thi Thập Tam bị lời nói của Trần Tiêm làm cho cảnh giác.
Trần Tiêm thấy đối phương bị mình hù dọa, liền không lộ vẻ gì nói: "Làm sao?"
"Ngươi bắt đi đệ tử của bản tọa, còn không cho bản tọa tìm đến cửa?"
Nghe vậy, Thi Thập Tam vô cùng kinh ngạc.
Nhóm bộ khoái này có thể tìm đến là đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không ngờ lại có thêm một hắc y nhân tìm đến.
Thân pháp của mình thực sự tệ hại đến vậy sao?
Thi Thập Tam trong lòng không khỏi nghi ngờ bản thân.
Bộ khoái xung quanh nghe thấy lời hắc y nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tống Thương Kiệt vẻ mặt nghi hoặc không thôi, hắn thật sự không hiểu nổi tình hình hiện tại.
Hắc y nhân rõ ràng bước chân lộn xộn, là một người bình thường.
Nhưng vì sao lời nói ra lại như một tiền bối võ công cao cường thế?
Trần Tiêm đứng giữa chiến trường, ánh mắt lãnh đạm, như thể mọi thứ trên thế giới này đều không quan trọng trong mắt nàng.
Không biết có thể hù dọa được Thi Thập Tam hay không...
Bề ngoài Trần Tiêm nhìn qua vững như lão cẩu, nhưng thực ra, lòng nàng đang hoảng loạn tột độ.
Thứ duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ là thuộc tính "Kim Cương Bất Hoại".
Thi Thập Tam do dự một lát, bỗng lấy lại bình tĩnh.
Hắn là sát thủ, không thể nào bị người ta dọa sợ được.
Hơn nữa, khi Thi Thập Tam nhìn thấy hắc y nhân đến, rõ ràng trên người không có chút võ công nào.