Chương 20: Lại Chết Hai Người!

Lưu Mai (15): “Xem ra, muốn group đủ mười thành viên, còn cần rất lâu đó…”

“Ting, thành viên group Tăng Bằng (69) đã chết.”

Mọi người: “???”

Ánh mắt của đám người Vương Bình trở nên kì quái.

Người mới lần này, thảm như vậy sao? Trước sau đã chết hai người.

Chẳng lẽ, lần này bị toàn diệt hết sao.

Ngô Quân (20): “Quá thảm, thật sự là quá thảm. Không biết là dòng độc đinh dư lại có thể sống sót hay không.”

Phương Vân (3): “Khó đây. Hơn nữa, không cúp ngay khi đáp đất chẳng qua là bắt đầu mà thôi.”

Trương Tuấn (70): “……”

Vương Bình (66): “Ồ, người mới nổi lên rồi, tình huống bên kia của ngươi bây giờ như thế nào?”

Trương Tuấn (70): “Ta thật không nghĩ tới hai người họ sẽ chết, tê hết cả da đầu…”

Trương Hổ (5): “Được được được, biết ngươi tê cả da đầu rồi, nhanh chóng trả lời câu hỏi đi, để cho bọn ta cùng vui mừng…À, không đúng, là để cho ngươi chút lời khuyên.”

Trương Tuấn (70): “……”

Trương Tuấn (70): “Ta không biết nên nói mình may mắn hay xui xẻo nữa, nơi ta xuyên qua là một căn phòng trống rỗng. Thế nhưng, ta nhìn xuống dưới lầu, hành lang, đcm tất cả đều là zombie.”

Phương Vân (3): “Ngươi thỏa mãn đi, ngươi đi nhìn lại cột phát lại tử vong trong tệp group, là biết rõ chính ngươi may mắn đến cỡ nào rồi. Người mới trước đó, có một người tên là Trần Khang, đáp đất liền xuất hiện ngay trước mặt zombie biến dị, trực tiếp bị ăn như bánh quai chèo.”

Lưu Mai (15): “Không cúp ngay khi đáp đất là ngươi đã may mắn hơn với rất nhiều người rồi. Đề nghị ngươi đừng làm ra âm thanh gì, tranh thủ thời gian tìm một chỗ núp rồi tự rút bàn tay vàng ra đi.”

Trương Hổ (5): “Thiếu niên, ngươi vẫn còn rất may mắn, đừng tham lam.”

Trương Tuấn không lên tiếng, im lặng xem video tử vong của Trần Khang, sau đó hắn im lặng.

Được rồi, so với cái tên Trần Khang kém may mắn này, hắn quả thực là may mắn rồi.

Sau đó, hắn bắt đầu tự rút ra bàn tay vàng.

Lúc này, âm thanh của hệ thống group cũng vang lên lần nữa.



“Ting, đoạn phát lại tử vong của thành viên group Ngô Hạo (68) đã có, thành viên group có thể nhấn vào xem, rút kinh nghiệm.”

“Ting, đoạn phát lại tử vong của thành viên group Tăng Bằng (69) đã có, thành viên group có thể nhấn vào xem, rút kinh nghiệm.”

Nhìn thấy lời nhắc nhở này, hai mắt Vương Bình toả sáng, vội vàng kiểm tra.

Sau đó, hắn đã biết nguyên nhân cái chết của Ngô Hạo và Tăng Bằng.

Hai người này, đúng là quá thảm.

Một người, xuyên qua không trung, trực tiếp ngã xuống đất chết.

Một người khác, mặc dù xuyên qua trên mặt đất, nhưng lại bi thảm xuyên qua rừng rậm tràn ngập khí độc có tính ăn mòn.

Rất nhanh đã chết rồi.

“Ta vẫn thật sự may mắn.”

Sau khi Vương Bình biết được nguyên nhân tử vong của hai người, chỉ có thể cảm khái lần nữa.

Xuyên qua phải cẩn thận, nguy hiểm quá lớn rồi.

Phương Vân (3): “Ngã chết thì đã từng xảy ra, thế nhưng Tăng Bằng lại xuyên qua rừng rậm có khí độc, cũng coi như là gia tăng hình thức tử vong mới rồi.”

Lưu Mai (15): “Thật đáng thương.”

Ngô Quân (20): “Có sao nói vậy, ta lại cảm thấy ta may mắn đến cỡ nào thêm lần nữa.”

Trương Hổ (5): “A, ngươi rất may mắn, ngoại trừ lúc rút ra bàn tay vàng. Cười.jpg.”

Ngô Quân (20): “Ta chết tiệt…”

Phương Vân (3): “Được rồi, đừng trêu chọc Tiểu Quân nữa, à mà, bàn tay vàng của người mới là gì? Mau ra đây nói một chút, để cho chúng ta mở mang tầm mắt.”

Trương Tuấn (70): “Không muốn nói.”

Phương Vân (3): “Rất có cảnh giác, không thích sống chung lắm.”

Lưu Mai (15): “Nói hay không là quyền của người ta, Thái ca cũng không nói mà, ngươi đừng có bắt cóc người ta.”



Phương Vân (3): “Tỷ, ta chỉ là nói giỡn. Trợn mắt.jpg.”

“Vương Bình đại ca, đội săn thú đã trở về, nghe nói lần này có thu hoạch lớn, chúng ta đi xem chút đi.”

Khi Vương Bình đang tập trung trong group, giọng nói của Xích Phong cũng vang lên bên tai hắn, làm cho hắn phục hồi lại tinh thần.

“Ừm.” Vương Bình cười, theo Xích Phong đi đến phía cổng thôn.

Đợi khi hai người họ đến nơi, nhìn thấy đám người Xích Hổ đang kích động nói cái gì với thôn trưởng.

Sau khi nhìn thấy Vương Bình cùng Xích Phong đi tới, Xích Hổ cười ha ha đi tới, vỗ bả vai Vương Bình, mở miệng nói: “Tiểu tử ngươi quả thật nói không sai, thực sự có hai gốc cây Bồi Nguyên thảo, hơn nữa còn có hai con Liệt Phong báo. Nếu không có tin tức của ngươi, bọn ta nhất định sẽ tử thương vô cùng nghiêm trọng.”

“Lần này, cảm ơn ngươi rồi.”

Đại đội trưởng đội săn thú Xích Thiết cũng rất thật lòng mở miệng nói.

Mặc dù hắn có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng sáu, nhưng Liệt Phong báo là yêu thú lục giai, thực lực của nó tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh tầng bảy, có thể nói là hung uy hiển hách.

Nếu bọn họ phải đối mặt với một con Liệt Phong báo, vẫn còn có năng lực dựa vào ưu thế nhân số của bên mình mà chống lại một phen.

Nếu phải đối mặt với hai con Liệt Phong báo cùng một lúc, rất có thể sẽ bị diệt sạch.

Bởi vậy, tin tức của Vương Bình, có thể nói là cứu vớt đội săn thú bọn họ, cứu vớt thôn.

“Không cần cảm ơn, các ngươi chứa chấp ta, đây cũng là việc ta nên làm.” Vương Bình cười nói.

Thôn trưởng ở bên cạnh nhìn Vương Bình, gương mặt già nua nở nụ cười, mở miệng nói: “Ngày mai ta dẫn người đi gϊếŧ hai con Liệt Phong báo kia, hái Bồi Nguyên thảo. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi một cây, trợ giúp ngươi cố bản bồi nguyên. Có như vậy, ngươi mới có hy vọng luyện võ có thành tựu.”

“Cảm ơn thôn trưởng.” Vương Bình chắp tay nói.

“Nhưng mà, thôn trưởng, không biết trong thôn có linh thạch hay không.” Lập tức, Vương Bình không nhịn được mở miệng dò hỏi.

“Mặc dù Xích thôn chúng ta ở ẩn, linh thạch cũng rất trân quý, nhưng trong thôn vẫn có một ít. Thế nhưng, ngươi cần linh thạch làm gì?”

Thôn trưởng nghi ngờ hỏi.

Xích thôn vì né tránh kẻ thù nên mới xây dựng thôn trong Hắc Phong sâm lâm, ở ẩn không ra.

Nhưng, các loại hình đồ vật như quần áo, lương thực, dược vật, vũ khí vẫn cần phải ra ngoài mua.

Bởi vậy, loại đồ vật cắn thuốc trợ giúp tu luyện như linh thạch, tất nhiên bọn họ cũng có.