Chương 17: Không Để Lộ Của Cải.

“Theo như mô phỏng, nhìn chung chắc là vô tình tìm thấy. Nếu không, trong lần mô phỏng này của ta, ta sinh tồn ở trấn Hắc Phong lâu như vậy, không nên không nghe thấy chút tin tức gì. Dù sao điều tra chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn, cho dù là Lý gia điều động cường giả lục soát, hoặc là điều động các lính đánh thuê của trấn Hắc Phong, đều sẽ có động tĩnh lớn, không thể nào không xuất hiện lời văn trong mô phỏng được.”

Vương Bình nhanh chóng suy nghĩ.

“Nhưng mà, suy đoán của ta nói cho cùng chỉ là suy đoán, cụ thể thế nào, vẫn phải tiếp tục mô phỏng mới có thể làm rõ ràng.” Vương Bình cau mày, hơi trầm ngâm: “Ngoài ra, phải nghĩ cách giải quyết mới được. Nếu không cho dù xác định đối phương là vô tình tìm thấy, nhưng không có cách giải quyết vấn đề chênh lệch sức chiến đấu, vậy cũng là uổng công.”

Nghĩ đến đây, Vương Bình mở group chat ra, tiến hành phát ngôn, nói qua tình hình gặp phải: “Các đại lão, tình hình hiện giờ của ta là như vậy… Loại tình huống này, nên giải quyết thế nào?”

Rất nhanh đã có người ngoi lên.

Ngô Quân (20): “Hay lắm, Vương Bình, ngươi lại có thể nhìn thấy tương lai xa như vậy à? Thiên phú dự báo tương lai này quả nhiên biếи ŧɦái, đúng là hâm mộ mà, QAQ~.”

Lưu Mai (15): “Ngươi đúng là nhiều tai nhiều nạn… Khó khăn lắm mới giữ được một cái mạng, vậy mà còn gặp nguy hiểm nữa à? Nhưng mà, theo miêu tả của ngươi, giá trị võ lực ở thế giới kia của ngươi hình như không thấp.”

Phương Vân (3): “Còn có thể làm sao, vứt qua một bên thôi, cùng lắm bỏ chạy một mình.”

Vương Bình (66): “Ta muốn giữ Xích thôn, người trong thôn tốt như vậy, hơn nữa ở trong này ta còn có thể tu luyện an toàn, còn có người dạy bảo ta tu hành…”

Phương Vân (3): “Sáu đánh một còn không đánh lại, chỉ có thể nói chênh lệch to lớn, tình hình bây giờ của ngươi hoàn toàn không có điểm phá cục. Đương nhiên, cũng có thể có chỗ phá cục, chỉ là ngươi chưa nghĩ đến thôi.”

Vương Bình (66): “Mà group chat có chức năng truyền tống không? Nếu đại lão Thái Vĩnh Long có thể qua đây giúp đỡ, thì tốt rồi.”

Phương Vân (3): “Bây giờ ngay cả chức năng nhiệm vụ còn chưa mở khóa, chức năng truyền tống? Ngươi đang nghĩ cái rắm à, xem thường.jpg.”

Vương Bình (66): “Được rồi…”

Vương Bình hơi cạn lời.

Cường giả đối phó được với Tiên Thiên cảnh viên mãn mà hắn có thể nghĩ đến bây giờ chỉ có Thái Vĩnh Long.

Dù sao người này từng tự nói tu vi đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng bảy, có thể chống lại cường giả Tiên Thiên cảnh đại viên mãn.

Đương nhiên, thế giới của hai người khác nhau, sức chiến đấu có thể cũng sẽ hơi chênh lệch.

“Không đúng, hình như có một chỗ phá cục.”



Vương Bình suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một chỗ nào đó, mắt không khỏi sáng lên.

Hai con Liệt Phong báo kia cũng có sức chiến đấu mạnh mẽ, nếu như dụ Lý Hoài đến chỗ Liệt Phong báo kia, để bọn họ chiến đấu, sau đó người Xích thôn mới ra tay, cùng Liệt Phong báo đối phó hắn, có thể sẽ có phần thắng.

“Có thể thao tác một phen.”

Vương Bình càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, không khỏi nắm chặt nắm đấm.

“Nhưng mà, ta phải nghĩ cách để người Xích thôn kiếm chút linh thạch cho ta để giúp ta tiến hành mô phỏng. Dù sao ta là có thể trở nên mạnh mẽ một cách nhanh chóng qua việc mô phỏng, có lẽ đây mới là cách phá cục nhanh nhất.”

Vương Bình lại nghĩ đến điểm này, thở phào nhẹ nhõm.

“Hây!”

Đang lúc Vương Bình nghĩ ra hai đối sách, Xích Phong cũng hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, trực tiếp đánh nổ không khí, tạo thành tiếng nổ vang.

Điều này cũng làm Vương Bình giật mình.

“Đột phá rồi à?” Vương Bình nhìn Xích Phong mặt mày vui mừng, hắn tò mò hỏi.

“Ừ! Ta đã đột phá đến Luyện Bì cảnh hậu kỳ rồi!” Xích phong vui mừng nói.

“Không tệ, không tệ.” Vương Bình khen.

Trong máy giả lập, hắn tốn gần một năm mới đến Luyện Nhục cảnh đỉnh phong, không biết khi nào mới có thể đột phá Luyện Bì cảnh.

Một đứa trẻ tám tuổi như Xích Phong đã là Luyện Bì cảnh hậu kỳ, đúng thật là lợi hại.

Hôm sau, Vương Bình lại tiến hành mô phỏng lần nữa.

‘Ting, bắt đầu mô phỏng nhân sinh.’

‘Ngày 4 tháng 3 năm 480 lịch Đại Hạ, ngươi khắc khổ tu hành.’



‘Ngày 10 tháng 3, người của đội săn thú thành công tìm được Bồi Nguyên thảo, trở về nói với thôn trưởng. Ngươi mượn cơ hội này, nói ra toàn bộ chuyện của Lý Hoài cho thôn trưởng. Thôn trưởng cảm thấy nghi ngờ đối với việc ngươi biết nhiều chuyện như vậy, thậm chí biết được thời gian cụ thể đối phương đến tập kích. Ngươi không thể giải thích, chỉ có thể hy vọng thôn trưởng tin tưởng ngươi.’

‘Thôn trưởng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng ngươi.’

‘Ngày 20 tháng 8, dưới sự chuẩn bị của người Xích thôn, Lý Hoài đã xuất hiện sớm, cố ý bị bắt, dẫn dụ hắn đến chỗ Bồi Nguyên thảo. Lý Hoài vui mừng, sinh ra đại chiến với hai con Liệt Phong báo. Liệt Phong báo không địch lại.’

‘Tứ đại cường giả Tiên Thiên cảnh của Xích thôn gia nhập cuộc chiến dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng, vây đánh Lý Hoài. Lý Hoài nổi giận, bộc phát ra sức chiến đấu kinh người. Cuối cùng hắn trả giá bị trọng thương, chém gϊếŧ hết toàn bộ người Xích Thôn và hai con Liệt Phong báo.’

‘Không lâu sau, Lý Hoài đã phát hiện Xích thôn, ngươi cũng chết vì điều này.’

‘Vì cái chết của ngươi, lần mô phỏng này kết thúc…’

“Đây…”

Vương Bình im lặng.

Đã dụ địch thành công rồi, kết quả lại vẫn không đánh thắng sao?

Sức chiến đấu giữa Tiên Thiên cảnh chênh lệch lớn như vậy à?

“Xem ra phải tìm cách khác mới được.”

Trong lòng Vương Bình thầm thở dài.

“Tìm người Xích thôn lấy chút linh thạch. Bán Bồi Nguyên thảo cho Xích thôn, chắc có thể lấy được chút linh thạch, đến lúc đó, dùng linh thạch mô phỏng trở nên mạnh mẽ, tìm ra một con đường sống.”

Vương Bình khẽ thở ra, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào con đường duy nhất này.

Nếu không chỉ có thể để Xích thôn di dời cả tộc, còn hắn cũng lưu lạc bên ngoài mưu cầu sinh tồn.

Hôm sau, Vương Bình lại tiến hành mô phỏng lần nữa.

‘Ting, bắt đầu mô phỏng nhân sinh’

‘Ngày 5 tháng 3 năm 480 lịch Đại Hạ, ngươi khắc khổ tu hành.’