Chương 12: Nguyền Rủa Ta Chết, Quả Thực Có Độc! (2)

“Đương nhiên không cần khách khí. Thế nhưng, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước, ta huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, có thể ngươi sẽ không chịu được. Đương nhiên, có dược dịch cùng huyết nhục yêu thú bổ dưỡng, ngươi chắc chắn không thể chết được.”

Xích Hổ nhếch miệng cười cười, vỗ bả vai của Vương Bình.

“……”

Da mặt Vương Bình cứng đờ, đáy lòng nổi lên cảm giác không ổn.

Thế nhưng, tuy rằng cảm nhận được cuộc sống sau này nhất định rất thảm, nhưng vì luyện võ trở nên mạnh mẽ, có năng lực tự bảo vệ mình, hắn không có chút ý định lùi bước nào.

Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Xích Hổ, Vương Bình đã làm quen sơ bộ với nhiều người trong thôn.

Sắc trời cũng dần tối xuống, trăng tròn treo trên cao, trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim trùng kêu cùng với tiếng gào thét của yêu thú.

Ba mươi người đi săn trong thôn đều uống rất nhiều rượu, thảo luận về việc đi săn.

Bọn nhỏ đang đùa giỡn, chơi đùa quên hết trời đất.

Xích Phong cũng ở trong số đó.

Mà phụ nữ và người già trong thôn, từng người nhóm lửa, xử lý thịt yêu thú, chuẩn bị tiệc tối phong phú.

Về phần cơm, đã được nấu ngay trước lúc Vương Bình vào thôn rồi, hoàn toàn có thể trực tiếp ăn.

Trông thấy cảnh tượng này, Vương Bình cũng không hiểu sao lại có cảm giác ấm áp và an tâm.

“Tuy rằng cũng nơi chốn mạo hiểm, nhưng ta đúng là may mắn. Sau khi xuyên qua, có thể trực tiếp ở lại trong thôn này.”

Vương Bình không nhịn được cảm khái.

Sau đó, Vương Bình cũng điều ra group chat, muốn xem tin tức trong nhóm.

Khi Vương Bình mở group chat ra, phát hiện ra ít hoặc nhiều người trong group đều @ hắn và thảo luận về hắn.

Ngô Quân (20): “@Vương Bình nhiều lần như vậy cũng không xuất hiện, không phải thật sự xảy ra chuyện rồi chứ.”

Lưu Mai (15): “Số người còn sống sót trong group không ít đi, điều đó nghĩa là chưa chết. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng độc trùng đốt đang hôn mê, khả năng đang chờ chết.”

Phương Vân (3): “Người mới, người mới của ta, ngươi chết thật thê thảm a. Người mới lần này lại là cả đoàn bị diệt, thật sự là quá thảm rồi.”

Trương Hổ (5): “Chờ một chút đi, đợi lát nữa có lẽ hệ thống sẽ xuất hiện nhắc nhở, sau đó chúng ta lại có thể xem phát lại tử vong.”

Nhìn xem tin tức bên trong group, mặt Vương Bình đầy vạch đen.



Lúc này, hắn mới trực tiếp nổi lên.

Vương Bình (66): “Các ngươi thật sự là đủ rồi đấy, ta đây mới chỉ không nổi lên một hai giờ, các ngươi đã nguyền rủa ta chết, quả thực là có độc!”

Trương Hổ (5): “A, người mới nổi lên rồi, người mới chưa chết.”

Phương Vân (3): “Cái gì vậy, thế mà không chết, ta còn tưởng ngươi sắp cúp rồi.”

Ngô Quân (20): “Đại lão xấu tính, gà yếu ta run lẩy bẩy. jpg.”

Vương Bình (66): “... . .”

Lưu Mai (15): “Cho nên, Vương Bình ngươi có vào trong thôn không.”

Vương Bình (66): “Vị trí rừng rậm chỗ ta lại là Yêu Thú sâm lâm, nếu đi vào trong thôn, ta cảm giác hiện tại đã cúp rồi...”

Lưu Mai (15): “Có sao nói vậy, ngươi rất may mắn, cũng xem như khá quyết đoán, nếu không thì đúng là chết thật rồi. Chẳng qua, ngươi cũng không thể coi thường, vào thôn rồi cũng không chắc chắn có thể bảo vệ tính mạng, nhớ phải cẩn thận mọi chuyện.”

Vương Bình (66): “Ừm! Cảm ơn đại tỷ Lưu Mai đã nhắc nhở!”

Vương Bình nhìn ảnh chân dung của Lưu Mai, thật sự tràn đầy cảm giác an toàn.

Mặc dù từ đầu ở trong group Lưu Mai nói năng có chua ngoa một chút, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn giúp đỡ người mới, tính cách cũng rất tốt.

Lưu Mai (15): “Không cần cám ơn ta, là người xuyên việt, tất cả mọi người đều phiêu lưu ở dị thế, sống chết khó đoán, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm.”

Vương Bình nhìn Lưu Mai, xúc động trong lòng.

Nhìn xem, đây mới là lời group bạn thân của năm nên nói, giống Trương Hổ với Phương Vân gì đó, đều quá xấu tính rồi.

Vương Bình (66): “Lại nói, bàn tay vàng của mọi người là gì vậy? Bảo bảo hiếu kỳ. jpg.”

Vương Bình lập tức nhớ tới tình cảnh Ngô Quân khóc không ra nước mắt với bàn tay vàng của mình, không khỏi tò mò hỏi.

Lưu Mai (15): “Ta sao, bàn tay vàng của ta là một cái khóa làm đẹp... Có thể tùy ý điều chính giá trị nhan sắc dựa vào bàn tay vàng này, hiện tại ta coi như là sủng phi của Hoàng Đế đi.”

Vương Bình (66): “(⊙o⊙)...”

Ánh mắt Vương Bình có hơi vi diệu.

Khá lắm, ngay cả loại bàn tay vàng như thế này cũng có sao? Thật là mở rộng tầm mắt mà.



Phương Vân (3): “Bàn tay vàng của ta rất bình thường, chính là loại có thể tăng tốc độ tu luyện lên một chút đó. Thật là, so với bàn tay vàng của các ngươi, bàn tay vàng của ta quá yếu. Ánh mắt ao ước. jpg.”

Trương Hổ (5): “Tăng thêm cho kỵ sĩ, không muốn nói chi tiết.”

Ngô Quân (20): “...”

Vương Bình (66): “Thật đúng là loại bàn tay vàng nào cũng có ha. Bàn tay vàng của Ngô ca và Ngô ca là gì vậy?”

Vương Bình cũng không hoàn toàn tin lời mấy người này nói.

Dù sao, hắn có điều giữ lại, thì những người khác chưa hẳn không có.

Bàn tay vàng là át chủ bài và bí mật lớn nhất của bọn họ, người bình thường đều sẽ không dễ dàng nói ra.

Ngô Quân (20): “Bàn tay vàng của Thái ca là gì thì bọn ta không biết còn của ta thì ta có thể không nói không? o(╥﹏╥)o”

Vương Bình (66): “Nói một chút thôi, dù sao cũng sẽ không mang thai.”

Trương Hổ (5): “Sẽ không mang thai? Buồn cười. jpg.”

Phương Vân (3): “Cười chết ta, đúng thật là sẽ không mang thai.”

Vương Bình: “???”

Vương Bình kinh hãi.

Khá lắm, rốt cuộc là loại bàn tay vàng gì, thế mà thật sự sẽ mang thai.

Chuyện này cũng quá vô lý mà.

Ngô Quân (20): “!!!”

Ngô Quân (20): “Các ngươi đừng nói! Nói nữa ta đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi!”

Lưu Mai (15): “Nói đùa cũng đừng quá trớn. Hơn nữa không phải chúng ta đã cam đoan sẽ không nói ra ngoài sao? Làm người thì phải chính trực.”

Ngô Quân (20): “Ô ô ô, vẫn là đại tỷ Lưu Mai đáng tin cậy, ngươi thật sự là chị ruột của ta!”

Phương Vân (3): “Yên tâm, ta sẽ không nói đâu.”

Trương Hổ (5): “Là một kỵ sĩ chính trực, hiển nhiên sẽ không cười trên nỗi đau của người khác.”

Vương Bình (66): “...”