Chương 56: Cơ Duyên Ngẫu Nhiên Xảy Ra

Được biển mây dày đặc bao quanh, Lý Phàm chỉ cảm thấy mất phương hướng.

Mây trắng bốn phía không ngừng tụ tập về phía hắn, càng ngày càng dày đặc.

Trong giây lát đã hợp lại thành linh dịch màu trắng bao phủ Lý Phàm.

Thân ở trong linh dịch, Lý Phàm không những không có cảm giác hít thở không thông, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ấm áp và thoải mái.

Giống như thai nhi ở trong cơ thể mẹ, tâm trí Lý Phàm dần dần thả lỏng hoàn toàn.

Khí tức ấm áp chảy qua mỗi tấc da thịt của hắn, chui vào lỗ chân lông, tiến vào trong cơ thể Lý Phàm.

Toàn bộ thân thể mang theo linh hồn đều như được ngâm ở trong nước nóng, khiến Lý Phàm gần như nhịn không được thoải mái mà rêи ɾỉ.

Nhưng ngay sau đó, sự ấm áp biến thành cực nóng.

Cực nóng biến thành bỏng rát.

Bỏng rát biến thành ngọn lửa thiêu đốt.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lý Phàm phát ra một tiếng kêu rên.

Trong tích tắc này, hắn đã mất đi quyền khống chế thân thể của mình.

Chỉ cảm thấy nhiệt lưu giống như dung nham đang tràn vào và tùy ý tàn phá trong cơ thể hắn, xé rách khoan đυ.c mỗi một tấc thần kinh.

Loại đau đớn này thật sự không phải thứ con người có thể chịu đựng được, Lý Phàm theo bản năng muốn thở ra ‘Hoàn Chân’, nhưng hắn vẫn phải cố nhịn.

“Ba trăm năm khổ sở truy tìm, không phải chính là giờ khắc này sao.”

“Bất luận thế nào, ta nhất định sẽ không từ bỏ.”

“Ta muốn tu tiên, ta muốn trường sinh!”

Ý thức của Lý Phàm biến thành mảnh nhỏ ở trong đau đớn dữ dội, nhưng một chấp niệm đã hỗ trợ hắn, giúp hắn không bị sụp đổ.

Dòng nhiệt lưu lưu chuyển tuần hoàn trong cơ thể hắn, dường như không bao giờ kết thúc.

Mỗi một chu kỳ, mức độ tàn phá và đau đớn lại sâu hơn một phần.



Về sau, loại đau đớn này đã đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Đau đớn như đao, thiên đạo vạn quả linh hồn của Lý Phàm thrồi lại thiên đao vạn quả, vô cùng vô tận, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Cho dù ý chí của Lý Phàm kiên cường như thế nào, phải đối mặt với nỗi đau đớn như vậy, hắn cũng sẽ dần dần mất đi lực lượng chống cự.

Ý thức của Lý Phàm dần dần trở nên mơ hồ.

Ý thức của hắn bắt đầu tiêu tán.

Tuy đến giờ khắc này, chấp niệm trong lòng Lý Phàm cũng khiến hắn kiên trì, không khởi động ‘Chân Hoàn’.

Ý thức trở nên gần như trống rỗng.

Tu tiên, trường sinh, khử chướng, linh trì, đảo Lưu Ly, kỳ vật thiên địa, Hoàn Chân...

Tất cả những suy nghĩ này đều dần dần tiêu tán theo sự im lặng của ý thức Lý Phàm.

Bản năng thay thế bản thân, vì thế ‘Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú’ mà Lý Phàm ngày đêm khổ tu gần như không ngừng nghỉ kể từ khi tới đảo Lưu Ly tới nay đã bắt đầu vận hành một cách tự nhiên.

Với sự vận hành của Thanh Tâm Chú, ý thức của Lý Phàm dường như trở thành thứ đáng tin cây, một lần nữa ngưng tụ và lớn mạnh.

Tuy rằng vẫn còn trong trạng thái vô tri vô thức, nhưng dần dần như đá ngầm bên bờ biển, mặc cho gió thổi sóng lớn vẫn dứt khoát không gục ngã.

...

Nhoáng lên một cái đã ba ngày trôi qua.

Trong mười ba người tiến vào linh trì tịnh thể đã có mười một người đi ra.

Trong mười một người chỉ có bốn người hoàn thành loại trừ chướng khí trong cơ thể, bảy người còn lại không thể chịu đựng được cơn đau đớn kịch liệt này, loại trừ thất bại.

Ngoại trừ kẻ xui xẻo đã chết kia, người duy nhất chậm chạp không xuất hiện đương nhiên chính là Lý Phàm.

Hà Chính Hạo cảm nhận được luồng khí tức mơ hồ trong pháp trận linh trì, lại càng lúc càng bất ngờ.

Là một tu sĩ của pháp trận chủ trì linh trì, hắn biết rất rõ ràng, khi người phàm bị nhổ bỏ Tiên Phàm Chướng trong cơ thể là đau đớn cỡ nào.

Tiên Phàm Chướng ẩn sâu trong huyết mạch người phàm, từ lúc thai nhi thành hình đã tồn tại cùng với huyết nhục.



Khi người phàm dần dần lớn lên, Tiên Phàm Chướng cũng càng ngày không thể tách rời khỏi huyết nhục.

Pháp trận linh trì tịnh thể này là do một trong những lãnh tụ của Vạn Tiên Minh, Đông Cực Thiên Tôn tạo ra.

Thông qua phương thức triệt để phá hủy thân thể ép chướng khí ra, sau đó dùng lực tái sinh định hình lại thân thể.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, cho đến khi chướng khí trong cơ thể bị loại bỏ toàn bộ.

Tuổi càng lớn, chướng khí và huyết nhục trong cơ thể lại càng khó phân tách.

Lại càng cần nhiều lần phá hủy và định hình mới có thể triệt để loại trừ Tiên Phàm Chướng.

Nỗi đau đớn trải qua trong thời gian này là thứ khó có thể tưởng tượng được!

Hà Chính Hạo chủ trì trận pháp đã hơn năm mươi năm tại đảo Lưu Ly này, gặp qua người lớn tuổi nhất có thể kiên trì hoàn thành tịnh thể cũng chỉ ba mươi mốt tuổi.

Ở độ tuổi như Lý Phàm, Hà Chính Hạo cho rằng căn bản không có hy vọng thành công.

Nhưng hiện tại, biểu hiện của Lý Phàm lại vượt xa sự mong đợi của hắn.

“Ý chí kiên định của người này quả thực khiến người ta kinh ngạc. Nếu hắn có thể tịnh thể thành công, tu luyện tới Trúc Cơ kỳ chắc chắn không phải việc khó, thậm chí Kim Đan cũng…” Trong mắt Hà Chính Hạo lóe lên: “Có lẽ, ta có thể kết thiện duyên sớm.”

Ngay sau đó, Hà Chính Hạo đưa những người còn lại ra khỏi pháp trận trước, chỉ ở đợi một mình Lý Phàm ở trong đó.

Lại ba ngày nữa trôi qua, Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm vẫn chưa đi ra, nỗi khϊếp sợ trong lòng không nói nên lời.

Nếu không phải còn có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh ổn định của Lý Phàm trong trận pháp, Hà Chính Hạo đã xông vào từ lâu.

Trước mắt cũng không có cách nào, pháp trận Tịnh Thể không thể tự tiện cắt đứt, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

...

Lại ba ngày nữa.

Sắc mặt Hà Chính Hạo trở nên có chút khó coi, hắn không biết gặp phải dạng quái vật gì, lại có thể kiên trì lâu như vậy ở bên trong pháp trậnLinh trì tịnh thể pháp trận.”

Càng tệ hơn nữa là không có đủ nguyên liệu duy trì pháp trận vận chuyển.

Nếu nguyên liệu không đủ thì trận pháp sẽ bị buộc phải dừng lại, điều này sẽ đưa tới hậu quả khó có thể đoán trước, nói không chừng có thể khiến kiếm củi ba năm thiêu một giờ.