Chỉ cần không phải là thứ liên quan đến tu tiên, hắn đều không quan tâm.
Ngô hành tẩu này tuy rằng thể trạng vượt xa người bình thường, nhưng rõ ràng cũng không phải người tu tiên, việc kinh doanh mà hắn làm cũng chỉ là kinh doanh của người phàm thông thường.
Trong này làm sao có thể có thứ mà Lý Phàm hắn quan tâm chứ.
Lý Phàm nghĩ như vậy, khi tay chạm vào một vật trong đó, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì nhắc nhở của ‘Hoàn Chân’ đột nhiên xuất hiện.
“Phát hiện vật phẩm có thể nạp năng lượng, có tiến hành nạp năng lượng hay không?”
Lý Phàm thản nhiên đánh giá đồ trong tay.
Nhìn qua chỉ như một hòn bi màu xanh lam bình thường nhưng quan sát tỉ mỉ lại phát hiện trong hình cầu kia có quang hoa lưu chuyển, như có gì đó sản sinh ra một mảnh xanh thẳm bên trong.
“Kỳ vật thiên địa: Thương Hải Châu (sơ).”
“Có nước biển chảy qua, có sự sống trong biển.”
Lý Phàm hoàn toàn không ngờ, hắn lại gặp được một kỳ vật thiên địa ở đây!
Mà còn là kỳ vật thiên địa đang phát triển, chưa thành hình.
Lý Phàm cố gắng kìm nén tâm trạng kích động, đặt Thương Hải Châu về chỗ cũ.
Hắn giả như không hề để ý mà nhìn những vật khác xung quanh.
Mãi đến khi Ngô hành tẩu tuyên bố thời gian đã đến, hắn cũng không nhìn lại Thương Hải Châu kia thêm lần nào.
Ân Vũ Trân vừa tiếc nuối vừa hưng phấn cầm mấy món đồ vật đi ra.
“Ngươi không chọn mấy món à? Hiếm khi nào Ngô hành tẩu hào phóng như vậy, qua thôn này thì không còn tiệm nào nữa đâu.” Ân Vũ Trân nhìn thoáng qua hai tay Lý Phàm đều trống trơn thì nói.
Ngô hành tẩu cũng nói: “Ân chưởng quầy nói đúng, nào có ai vào bảo sơn lại tay không mà về, chẳng phải là xem thường người của Ngô mỗ ta sao?”
Lý Phàm nghĩ thầm, hai người nói vậy thì tốt rồi, nếu không ta còn phải tự nói.
“Nếu vậy thì từ chối là bất kính.” Hắn đến gần Thương Hải Châu, chọn một pho tượng bằng ngọc, sau đó lại tiện tay lấy cả Thương Hải Châu theo.
“Vậy lấy hai thứ này đi.” Lý Phàm tùy ý nói.
Pho tượng kia có hình dáng cổ thụ, Ngô hành tẩu nhìn thoáng qua, tnas dương: “Ánh mắt của trưởng lão rất tốt. Tượng ngọc cổ thụ này là ta tìm được trong một hòn đảo hoang ở phía bắc của biển Tùng Vân.”
“Tượng ngọc này được một bộ tộc nguyên thủy thờ phụng trên đảo ngàn năm, rất kỳ diệu. Người bình thường để trong nhà sẽ có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần, cường thân kiện thể.” Ngô hành tẩu trắng trợn thổi phồng pho tượng ngọc này, lại chỉ liếc nhìn Thương Hải Châu một cái mà không nói gì.
“Nhờ phúc của Ngô hành tẩu.” Lý Phàm chắp tay, khá vui vẻ nói.
“Vậy cái này thì sao?” Lý Phàm sờ Thương Hải Châu, hỏi.
“À cái này. Đây là ta nhận được từ trong tay một ngư dân ở Lưu Vân đảo.” Ngô hành tẩu suy nghĩ rồi nhớ lại: “Cái này không có gì đặc biệt, chỉ là nhìn hiếm lạ thì tiện tay nhận thôi.”
“Lưu Vân đảo…” Lý Phàm nhớ kỹ cái tên trong lòng.
Sau đó hắn lập tức chuyển chủ đề: “Ân chưởng quầy chọn cái gì vậy?”
Ánh mắt Ngô hành tẩu chuyển sang Ân Vũ Trân.
Thấy Ân Vũ Trân chọn trúng một bức tranh, một cặp vòng ngọc, một viên bảo thạch thì lại hào hứng ngẩng cao đầu giới thiệu với hai người những thứ này.
Lý Phàm nghe cho có, tâm tư đều đặt trên kỳ vật thiên địa Thương Hải Châu kia.
Vào lúc Lý Phàm đang thất thần thì hai bên cũng kết thúc lần giao dịch này.
Thương hội Thiên Hoa thu được rất nhiều trân bảo, còn Ân Vũ Trân lại góp nhặt được vô số kim ngân.
“Ân chưởng quầy, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.” Ngô hành tẩu cảm khái một tiếng, lái phi thuyền hiệu Vạn Hoa biến mất trước mắt hai người.
Trên đường về, tuy lần này Ân Vũ Trân thu hoạch được nhiều nhưng vẫn khó nén được sự ưu sầu giữa hai hàng mày.
“Ngươi đang lo lắng chuyện kinh doanh sau này của Thiên Bảo lâu sao?” Lý Phàm hỏi.
“Đúng vậy, không có thương hội Vạn Hoa thì thiếu một con đường tiêu thụ, chỉ sợ sau này lợi nhuận của Thiên Bảo lâu sẽ giảm đi nhiều.” Ân Vũ Trân buồn bã nói: “Không biết tại sao thương hội Vạn Hoa lại đột nhiên rút lui khỏi biển Tùng Vân.”
“Xe đến trước núi ắt có đường, ngươi cũng đừng quá lo lắng.” Nhất thời Lý Phàm không nghĩ ra được cách gì, đành mở lời an ủi.
Ân Vũ Trân khẽ gật đầu, rõ ràng nghe không lọt tai.
Về đến đảo Lưu Ly, Lý Phàm tạm biệt Ân Vũ Trân rồi vội vàng trở về Thính U lâu.
Hắn đóng chặt cửa lớn lại, trong phòng Lý Phàm lấy ra Thương Hải Châu.
“Mục đích ban đầu của chuyến đi này là để xác minh xem Tinh Hải Lưu Sa có hay không, không ngờ lại có được bảo vật này, đúng là niềm vui bất ngờ.” Lý Phàm nhìn Thương Hải Châu trong tay, vô cùng vui mừng.
“Nhưng không biết Thương Hải Châu này có gì đặc biệt?”
Trong nhận thức của Lý Phàm, mỗi kỳ vật thiên địa đều đại diện cho đặc tính, quy tắc nào đó giữa thiên địa.
Cầu Long Chi này lấy nhỏ thắng lớn, được thôn phệ, Tú Kiếm Đạo Huyền có ý chí bất khuất, chậm chạp không hóa năng gì.
Chỉ Bộ Tàn Bia được viết pháp lệnh, nhận lệnh hành sự.
Còn Lưu Ly Châu nho nhỏ này tại sao lại tên là Thương Hải? Chẳng lẽ trong này thật sự ẩn chứa một vùng đại dương sao?
Lý Phàm giơ Thương Hải Châu lên, đắm chìm trong màu xanh lam sâu thẳm kia đến hoa mắt chóng mặt.
Đáng tiếc Lý Phàm nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được điểm đặc biệt của nó.
Có lẽ chỉ có tu tiên giả mới có thể nhìn ra điều kỳ diệu từ nó!
Lý Phàm thở dài một hơi, lưu luyến cẩn thận thu nạp Thương Hải Châu.
Có nên hấp thu nó bây giờ không?
Lý Phàm hơi do dự nhưng căn cứ vào phản hồi của ‘Hoàn Chân’, Thương Hải Châu này còn trong trạng thái mới sinh, nếu hấp thu thì chỉ tăng được 1-2% tiến độ nạp năng lượng thôi.
Nhưng ít còn hơn không, không bằng đợi ngày nào đó nó hoàn toàn thành hình rồi hẵng hấp thu.
Dù sao thứ này cũng đã ở trong tay mình, không sợ nó chạy mất.
Rất lâu sau, Lý Phàm mới ổn định lại tinh thần từ trong niềm vui có được kỳ vật thiên địa.