Chương 47: Tỷ Muội Đều Là Thiên Kiêu

Lý Phàm cũng lười giải thích.

Ân Vũ Trân thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Bọn ta vốn là người Dạ Lan đảo phương bắc. Từ nhỏ phụ mẫu cũng vì tai hoạ qua đời, chỉ còn lại tỷ tỷ và ta sống nương tựa lẫn nhau. Trong ký ức, mỗi ngày ta và tỷ tỷ đều chỉ có thể dựa vào xin ăn để sống, được bữa nào hay bữa nấy.”

“Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tỷ tỷ luôn có thể tìm được đủ loại đồ vật đáng giá ở các nơi khác nhau.”

“Sau đó cuộc sống của bọn ta tốt lên mỗi ngày, về sau tỷ tỷ còn một tay thành lập Thiên Bảo lâu.” Ân Vũ Trân nhớ lại nói.

“Đáng tiếc là, ta đã nhiều năm chưa từng gặp tỷ tỷ.” Trong ánh mắt của nàng tràn đầy hoài niệm.

“Hửm? Vậy nàng đã đi nơi nào?” Lý Phàm cau mày.

“Ba năm trước, tỷ tỷ bị một vị tiên sư đi ngang qua coi trọng, mang đi. Mới đầu nàng sẽ còn phái người truyền tin về cho bọn ta, báo bình an. Nhưng về sau thì không còn nghe tin tức của nàng nữa.” Hai tay Ân Vũ Trân chống cằm, đáng thương nói.

“Bị tiên sư mang đi? Chẳng lẽ là mang nàng đi tu tiên?” Lý Phàm không kiềm được hỏi.

Ân Vũ Trân thở dài: “Nếu như vậy thì tốt rồi. Trong thư tỷ tỷ gửi về lúc trước, dùng ám ngữ chỉ có bọn ta hai mới hiểu, nói cho ta biết tình cảnh trước mắt của nàng rất nguy hiểm, nếu sau này không liên hệ nữa thì biểu thị có thể nàng đã gặp bất trắc. Bảo ta cũng đừng đi tìm nàng nữa.”

Lý Phàm nghe vậy không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ thể chất đặc thù Thông Linh Bảo Thể của nàng mở ra tai hoạ?”

“Đây cũng là chỗ trăm mối vẫn không có cách giải của ta. Tuy rằng nói Thông Linh Bảo Thể quả thực rất lợi hại, có thể cảm ứng được bảo vật trong phạm vi nhất định bên cạnh mình, nhưng năng lực này cũng là hữu hạn.”

“Tỷ tỷ nàng chỉ là một giới người phàm, thứ có thể cảm ứng được cũng chỉ là đồ vật có chút giá trị đối với người phàm. Những bảo vật này trong mắt các tiên sư có lẽ chẳng khác gì đồng nát sắt vụn.”



“Trước đó cũng không phải không có tiên sư phát hiện được thiên phú của tỷ tỷ, nhưng cuối cùng đều không để ý lắm. Không biết vì sao cuối cùng vẫn bị tiên sư kia mang đi.” Ân Vũ Trân lại thở dài, trong mắt lộ ra từng tia đau thương.

“Tuy rằng tỷ tỷ lành ít dữ nhiều, nhưng cơ nghiệp nàng để lại vẫn còn đây. Thiên Bảo lâu tỷ tỷ cực khổ vất vả hơn nửa đời mới dốc sức làm ra cũng không thể hủy trên tay trên.” Ân Vũ Trân nói, dùng mắt to chăm chú nhìn Lý Phàm.

“Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta tìm ngươi tới.”

Lý Phàm nhướn mày, không nói gì.

Ân Vũ Trân tự mình giải thích: “Ta không có bản lĩnh thần kỳ như tỷ tỷ. Sau khi tỷ tỷ biến mất, việc làm ăn của Thiên Bảo lâu ngày càng xuống dốc. Lại thêm về sau ta nhìn nhầm một số đồ vật, không nhìn ra là đồ dỏm, dẫn đến tổn thất thêm một khoản lớn.”

“Đám nguyên lão dần dần sinh ra bất mãn với ta, thậm chí muốn liên hợp với người ngoài, đuổi ta đi, chia cắt tài sản của Thiên Bảo lâu.”

“May mà bọn họ vẫn có chỗ kiêng dè tỷ tỷ được tiên sư đón đi của ta, cho nên chậm chạp không động thủ.”

“Sau đó ta lấy lý do mở rộng thị trường từ Dạ Lan đảo đi tới đảo Lưu Ly này, coi như kiếm tí danh tiếng trước.”

“Vốn dĩ ta muốn ở đây phát triển mấy năm, góp nhặt chút lực lượng lại trở về tính sổ với bọn họ, thật sự không nghĩ đến có thể có thể lại gặp được một Thông Linh Bảo Thể trên đảo Lưu Ly này.”

Ân Vũ Trân có hơi tương đối kích động: “Nếu có sự giúp đỡ của ngươi, ta nhất định có thể nắm giữ lại Thiên Bảo lâu.”

“Vì sao ta phải giúp ngươi?” Lý Phàm không hề bị lay động: “Ta không có hứng thú với sự vụ của Thiên Bảo lâu các ngươi. Chí nguyện của ta chỉ ở tu tiên.”

“Trước đó các ngươi đáp ứng, chỉ cần ta giúp ngươi lấy được đoàn thuyền thì sẽ giúp ta đạt được danh ngạch của linh trì tịnh thể. Việc này các ngươi không đổi ý chứ?”

Ân Vũ Trân dường như đã sớm chuẩn bị tâm lý với câu trả lời của Lý Phàm, nàng gật đầu: “Thiên Bảo lâu bọn ta làm ăn trước giờ đều lấy thành tín làm đầu. Chuyện đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được. Nhưng mà...”



Nàng dừng một lát, dùng ánh mắt xảo quyệt nhìn Lý Phàm.

“Nhưng mà cái gì?” Sắc mặt Lý Phàm trầm xuống.

Ân Vũ Trân nhẹ nhàng mỉm cười: “Đại thúc ngươi cho dù có thể đi vào linh trì tịnh thể thì sao chứ? Loại bỏ chướng khí trong cơ thể không phải chuyện dễ. Hằng năm người vào trong linh trì cũng gần như chỉ có một nửa có thể thành công. Hơn nữa tuổi tác càng lớn, xác suất thất bại càng cao.”

“Đại thúc tuổi của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, ngươi có nắm chắc trăm phần trăm có thể thành công không? Cả đời mỗi người chỉ có một cơ hội vào linh trì, nếu thất bại, e rằng cũng phải vĩnh viễn nói tạm biệt với tu tiên.”

“Linh trì tịnh thể không phải chuyện trăm phần trăm thành công, ta cũng biết. Dù chỉ có xác xuất thành công một nửa cũng đáng để ta đi thử. Chẳng qua, nghe ý của ngươi là...” Lý Phàm nhìn Ân Vũ Trân, mắt híp lại.

“Không sai.” Mặt Ân Vũ Trân tràn đầy vẻ đắc ý biết ngay Lý Phàm sẽ cắn câu: “Cùng được gửi tới với lá thư cuối cùng của tỷ tỷ ta còn có một viên đan dược, tên là Ly Trần đan.”

“Theo như trong thư của tỷ tỷ, chỉ cần uống viên đan dược đó, xác suất thành công loại bỏ chướng khí sẽ tăng lên rất cao. Nếu lại phối hợp với linh trì tịnh thể, cho dù lấy tuổi của đại thúc ngươi cũng có khả năng thành công rất lớn.”

“Đan dược có thần hiệu như thế, vì sao ngươi vẫn luôn không uống?” Lý Phàm không nhịn được hỏi.

“Đại thúc, không phải mỗi người đều giống như ngươi, khăng khăng muốn tu tiên. Nguyện vọng của ta là buôn bán suôn sẻ, sau đó bảo vệ Thiên Bảo lâu tỷ tỷ ta để lại.” Ân Vũ Trân trả lời.

“Người có chí riêng...” Lý Phàm chậm rãi gật đầu.

“Sao thế, đại thúc ngươi đây là đáp ứng rồi?” Ân Vũ Trân dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lý Phàm.

“Để ta về đi suy nghĩ đã. Ba ngày sau, cho ngươi câu trả lời chắc chắn.” Lý Phàm trầm ngâm, không lập tức đáp ứng.