Chương 3: Có lẽ là nhìn nhầm rồi...

Hạ Chí, em đã bị bắt quả tang rồii! Mau buông mấy tập tranh đó xuống! Nếu em lại xếp nó anh sẽ ly hôn với em a a a a!!!

Đúng vậy, nội tâm tôi đang gào lên như vậy, nhưng mà nói nhiều quá sẽ lãng phí nước miếng, từ trước đến nay tôi rất ít nói, vì vậy tôi chỉ bay qua, muốn đá Hạ Chí một chân, kết quả chân tôi trực tiếp xuyên qua cẳng chân cậu, không đá được gì hết......

Àiii, đúng rồi, suýt nữa thì quên, bây giờ tôi chỉ là một linh hồn......

Thôi...... Nếu Hạ Chí có thể khôi phục phòng vẽ tranh thành bộ dáng lộn xộn như trước, tôi sẽ tha thứ cho cậu.

Lại nói tiếp, có đôi khi tôi cảm thấy Hạ Chí giống như siêu nhân! Ừm...... cái hình dung này có chút quái, nhưng cảm giác cậu mang lại cho tôi chính là như vậy, trong lòng tôi nghĩ cái gì, cậu đều biết rõ ràng, ngay cả lúc trước khi cậu còn chưa theo đuổi tôi, liền biết tôi muốn xem phim gì, thích ăn cái gì, muốn đi xem triển lãm tranh nào.

Có một lần tâm tình tôi không tốt, cậu còn ở bên cạnh bám vào người tôi, lúc ấy tôi chưa có cảm giác đặc biệt gì với cậu, thậm chí cảm thấy có người cứ nhìn tôi khiến tôi không thoải mái, vì thế tôi trực tiếp làm lơ cậu, không chào hỏi gì, cùng bạn tốt đi ra ngoài tản bộ, thế nhưng cậu cũng đi theo tôi một đường, sau đó trời mưa, cậu vẫn đi theo, tôi mới không phải vì cậu ta không có dù nên mới vào quán cà phê, tuyệt đối không phải!! Tôi chỉ là bỗng nhiên thấy khát thôi!

Nhưng tên Hạ Chí ngu ngốc kia sao còn chưa vào, gặp mưa bị ướt thì sao đây?!

Cuối cùng tôi nhịn không được, cầm dù đi ra ngoài cho cậu ấy, nói: "Mau trở về."

Một sợi tóc đen dài dính trên sườn mặt Hạ Chí, nhìn qua rất có hương vị cấm dục, thấy tôi đi ra, ánh mắt cậu có thứ gì lắng đọng lại, khiến cặp mắt hẹp dài kia càng thêm thâm thúy, cậu nói: "Anh...... đang quan tâm em sao?" Thanh âm rất êm tai, còn mang theo ý cười.

Đừng hỏi lúc ấy tôi có đỏ mặt hay không!! Tôi tuyệt đối không có!!

Sau lại cậu ấy cầm dù của tôi rời đi, tới buổi tối tôi mới lại gặp được cậu, trong ngực cậu ôm một bó hoa hồng to, nói là đưa tôi...... Nói là hy vọng tôi không cảm thấy buồn bã......

Tôi còn có thể nói gì nữa đây?

Một nam nhân thu một bó hoa hồng gì đó, rất kỳ quái được không! Nhưng mà sao cậu ấy biết tôi thích loại tình tiết ngôn tình này?! Nam chủ mỗi ngày sẽ tặng cho nữ chủ một bó hoa hồng gì đó, nam chủ sẽ nói với nữ chủ ' a, bầu trời đầy sao kia cũng không mỹ lệ hơn em.....' những tình tiết sến súa đó lại khiến tôi cảm thấy thực lãng mạn, tuyệt đối không có khả năng có người thứ hai biết tôi thích như vậy!!

Tôi ở trang web đăng ký một cái tài khoản, viết vài mẩu truyện ngôn tình, bên trong đều là những tình tiết tôi cảm thấy vô cùng lãng mạn, tôi còn nghĩ sau này tìm được bạn gái sẽ nói và làm những tình tiết đó với cô ấy, nhưng hiện tại lại có một tên đàn ông đối xử với tôi như vậy, làm sao bây giờ...... Kế tiếp tôi có nên giống nữ chủ cảm động khóc lóc, hay là nên dùng lời lẽ chính đáng từ chối cậu?

Thật rối rắm mà!!!

Sau lại kết quả là gì?

À, tôi đem đế cắm hoa đặt vào trong những bình hoa ở nhà tôi...... Mỗi ngày tôi thật sự bắt đầu được tặng một bó hoa...... Vẫn luôn liên tục đến bây giờ.

Lúc ấy tôi còn buồn bực nghĩ sao lại có một người hiểu biết tôi đến thế, ngay cả phương pháp hống tôi cao hứng cũng biết rõ, vì thế tôi liền đem nghi vấn của tôi với chuyện Hạ Chí theo đuổi tôi viết lên một diễn đàn, đương nhiên là nặc danh.

Không vài phút, bài viết có hơn một trăm bình luận, bên trong có nói ' a a a, lại một tên tới khoe khoang ', có nói ' chủ tus mau đồng ý đi! ' nhưng lại có một bộ phận nhỏ người nói, ' chủ tus không cảm thấy rất khủng bố sao? '' Cảm giác như chủ tus bị biếи ŧɦái theo dõi. '' tôi cảm thấy tên tiểu công kia có chút dọa người......'

Tôi chưa kịp trả lời, những bình luận đó đã biến mất, sau đó hệ thống nói là bình luận có từ cấm, bị xóa rồi......

Quả nhiên là do gần đây có quá nhiều người hay nhắn tin bậy bạ sao?

Tôi cũng không để ý lắm, cũng không đọc hết mấy cái bình luận, nhưng tôi lại cảm thấy Hạ Chí cho tôi cảm giác không có gì không đúng a, có thể nói, tôi cảm thấy giống như tôi chỉ cần không để ý tới cậu, cậu cũng chỉ biết khóc cho tôi xem.

Hoàn toàn không có uy hϊếp...... ha?......

Bất quá cậu ấy có thể theo đuổi tôi bốn năm cũng đã khiến tôi kinh ngạc, tôi nhớ có một vĩ nhân nói qua: khi đã yêu một người, bạn sẽ chỉ muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh người ấy mà thôi...

Phần sau có dấu ba chấm là vì tôi chỉ nhớ phần trước, có lẽ phần sau cũng không quan trọng lắm......

Thời gian hồi tưởng có chút dài, thường ngày vào lúc này, Hạ Chí sẽ dùng các loại phương pháp khiến tôi chú ý tới cậu, nhưng hôm nay không có, tôi bị tiếng mở cửa đánh thức, tinh thần chấn động, có lẽ còn có chút khẩn trương, bởi vì tôi biết người mở cửa không phải là ai khác, chính là kẻ dùng thân thể tôi, muốn câu dẫn nam nhân của tôi - Mary Sue......

Mary Sue...... A không! Hồ Hạnh Hạnh mở cửa, nhìn thấy Hạ Chí, đôi mắt sáng lên, sau đó đi qua, một bên kéo kéo vạt áo, một bên nói: "A Hạ, sao em lại ở đây, anh tìm em nửa ngày......"

Làm sao bây giờ, Mary Sue dùng mặt tôi làm nũng, Hạ, Hạ Chí em phải đứng vững!

Tôi nhìn gương mặt tổng tài của Hạ Chí, gương mặt tà mị cuồng quyến tựa hồ có chút hoảng hốt, liền ha hả......

Quả nhiên khi cái hệ thống gì gì đó rời đi đã cho Hồ Hạnh Hạnh tư liệu về nhân tế và tính cách của tôi, bằng không lấy cái tính động một cái là chửi tục hết bài này đến bài khác của cô ta, nhất định sẽ bại lộ......

Còn ' A Hạ ', cách gọi ' A Hạ ' này tôi cũng chỉ gọi được vài lần! Tôi mới không phải vì thẹn thùng mà chỉ gọi bằng tên đầy đủ của cậu ấy!!

"Em ở đây giúp anh dọn dẹp phòng vẽ tranh, anh ngoan ngoãn đi ăn cơm trước đi......" Hạ Chí nhàn nhạt nói, còn đem đống bút vẽ của tôi sắp xếp lại, không được, tôi cảm thấy nếu tôi nhìn tiếp, nhất định sẽ bị tức chết, tôi muốn đọc truyện tranh để bình tĩnh một chút......

Ngay lúc này, Hồ Hạnh Hạnh còn chậm rì rì đi đến bên Hạ Chí, sau đó Hạ Chí thực tự nhiên ôm cô ta, Hồ Hạnh Hạnh nói: "A Hạ, cùng nhau đi."

Tôi ở một bên lạnh lùng nhìn Hạ Chí tùy tiện đặt đống bút của tôi ở trên bàn, sau đó cùng Hồ Hạnh Hạnh đi ra phòng vẽ tranh, tôi bỗng nhiên cảm thấy cảnh vật trong phòng đều trở nên xa lạ, tôi muốn kêu Hạ Chí quay đầu lại nhìn tôi, tôi ở phía sau này, nhưng lại không nói nên lời......

Nói, em ấy cũng không nghe được......

Hiện tại tôi cũng không có tâm tình đi theo xem Hạ Chí ăn sáng với Hồ Hạnh Hạnh, mới mặc kệ bọn họ ôm ở trên đùi hay là đứng ăn, nằm ăn, Tôi! Không! Có! Hứng! Thú!

Thật sự! Một chút cũng không có......

Nguyên bản tôi còn cảm thấy một tháng này có lẽ còn có thể ỷ vào việc Hạ Chí nhìn không thấy tôi, nhìn xem ngày thường khi không có tôi ở bên thì cậu ấy đã làm gì, hiện tại lại cảm thấy không thú vị.....

Tôi lui về sau một bước, lấy tay đánh vào ngăn tủ, không xuyên thấu qua ngăn tủ......

Ngay sau đó tôi thử lại vài lần, phát hiện tôi có thể đυ.ng vào đồ vật! Có lẽ, ở nơi có người tôi mới hoàn toàn biến thành linh hồn, ở nơi không có người thì vẫn có thể đυ.ng vào đồ vật?

Phát hiện quy luật, tôi liền an tâm, tôi lập tức đem sách vở và giấy vẽ mà Hạ Chí mới vừa thu thập toàn bộ lại lần nữa làm loạn xạ, tôi muốn dọa cậu ấy! Dù sao hiện tại tôi là linh hồn, là hồn ma, hồn ma dọa người không phạm pháp.

Ai biết, có thể là tôi gây ra động tĩnh có chút lớn, không đợi tôi chuẩn bị thoát khỏi hiện trường gây án, Hạ Chí đã lẳng lặng đứng ở cửa nhìn......

Trong nhất thời quên mất Hạ Chí không nhìn thấy tôi, thế nhưng cũng đứng tại chỗ bất động, giấy vẽ cầm trên tay bởi vì thân thể bị linh hồn hóa mà ' lả tả ' như tảng bông tuyết chảy xuống đầy đất, có tờ giấy vẽ tiềm lực không tồi, trực tiếp bay đến bên chân Hạ Chí.

Cặp mắt đẹp kia của Hạ Chí toát ra hàn ý, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, tôi nghĩ...... có lẽ là tôi nhìn lầm rồi......