Chương 12: Trời ạ, lời nói lừa tình như vậy...

"Nói đi...... Muốn tôi làm gì?"

Giọng Hạ Chí vẫn dễ nghe như vậy, chẳng qua lần này mang chút khàn khàn, gợi cảm vô cùng!

Bác sĩ Kiều bất đắc dĩ cười cười, nói: "Không phải tôi muốn cậu làm gì, là do gần đây cậu đã không thể khống chế hành vi của mình, nên tôi mong cậu có thể lại đây tâm sự với tôi."

"Tâm sự cái gì?"

Bác sĩ Kiều vẫn duy trì mỉm cười, nói: "Tâm sự về nhà họa sĩ bị cậu nuôi trong nhà...... Thế nào?"

Bên tai là tiếng nói chuyện của Hạ Chí và bác sĩ Kiều, những từ mà hai người đó nói, tôi đều nghe hiểu, nhưng khi chúng ghép lại thành một câu, tôi lại hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì!

Tôi đã chịu 10000 điểm đả kích, đến bây giờ, chỉ còn lại có một giọt máu. Bất quá tôi cảm thấy vẫn còn có thể cứu giúp một chút.

Hạ Chí tiểu yêu tinh này, nhất định không phải là cái tên ' bệnh xà tinh hộ thê cuồng ma '! Thôi được, cho dù là thật, thì tôi cũng không có biện pháp, chính mình chọn chồng, cho dù có bị xxx cũng không lùi hàng!

Aizzz, một khi đã tiếp nhận giả thiết, tôi liền phát hiện Hạ Chí nhà tôi càng soái nha ~~

Tôi nhặt hạt dưa lên, bắt đầu một bên ăn một bên quang minh chính đại nghe lén bọn họ nói chuyện.

Không sai, cho dù nghe không hiểu, lão tử cũng muốn nghe, không chừng ngày nào đó Hạ Chí chọc tôi tức giận, tôi có thể chọn vài chuyện có thể làm Hạ Chí chột dạ nói ra, đại khái...... Có lẽ...... cái eo của tôi còn có thể khỏe mạnh thêm mấy năm.

Kế tiếp, bác sĩ Kiều hỏi vài vấn đề kỳ quái lại râu ria, Hạ Chí lạnh mặt trả lời, nhưng mỗi khi bác sĩ Kiều muốn nhắc tới tôi, Hạ Chí lại không kiên nhẫn......

Hức hức, Hạ Chí, anh đã không so đo việc em nói quan hệ của chúng ta cho người khác biết, vậy mà em lại làm bộ mặt chết cha chết mẹ như vậy khi bác sĩ nhắc tới anh, em không yêu anh sao?!

Khi biểu tình của Hạ Chí đã càng ngày càng không kiên nhẫn, tên bác sĩ thúi kia lại nhấc tôi từ trong rương ra!

Nói để Hạ Chí nuôi, cố gắng bồi dưỡng một chút tình yêu, khống chế tốt bệnh tình của mình.

Đậu má, lão tử sắp tắt thở! Đam mê buông tay ra đồ lang băm!

Có lẽ là xem tôi giãy giụa quá lợi hại, tên lang băm cuối cùng cũng thả tôi ra, đặt tôi ở trên bàn.

"Tôi không cần thứ này." Hạ Chí nhìn thân thể lông lá của tôi, không có hứng thú nói.

Tôi đang rối rắm có nên đi theo Hạ Chí trở về tiếp tục nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Hạnh - kẻ đã cướp thân thể tôi, hay là vì mạng sống, tiếp tục ăn vạ ở chỗ này...... Chương mới nhất tại ~ trum truyen.mE ~

Không, lão tử không sợ Hạ Chí, chẳng qua...... ách...... Phải biết rằng hiện tại tôi là hamster, người x chuột là không có kết quả!

Tôi vì thế giới hoà bình, quyết định hy sinh một tháng của tôi, tôi mẹ nó thật là quá vĩ đại!

Nhưng khi tôi vừa mới chuẩn bị dùng lực lượng của mình bò về cái hộp nhỏ, tên lang băm bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ cậu muốn một ngày nào đó khống chế không được bản thân, gϊếŧ chết bảo bối của cậu ở trên giường, sau đó từng ngụm nuốt vào trong bụng sao?"

Ngọa tào! Đồ lang băm, Hạ Chí mới không khủng bố như vậy, đừng có dọa Hạ Chí nhà tôi!

"Chi chi chi ――!"

Bác sĩ Kiều cười dùng ngón tay chọc chọc đầu tôi, tiếp tục nói: "Nếu đó là kỳ vọng của cậu......"

"Cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy người đó cười, không nghe được người đó đáp lại lời yêu của cậu, không chiếm được cái ôm ấm áp của người đó, có lẽ ở thiên đường, bảo bối của cậu sẽ hận cậu, không yêu cậu, sau đó cùng một linh hồn khác ở bên nhau......"

"Bọn họ sẽ ước hẹn kiếp sau ở bên nhau...... cậu sẽ vĩnh viễn không thể đi vào thế giới của người đó...... Cuối cùng người đó quên cậu, ngay cả hận cũng không còn......"

"Cậu có thể chịu đựng......" Sao?

"Đủ rồi!" Hạ Chí đánh gãy tên bác sĩ nói, tiếng hét đó khiến tôi hoảng sợ.

Tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện Hạ Chí hai mắt đỏ tươi, đó là...... sắp khóc sao?

Hạ Chí đừng sợ, đừng tin tưởng lời ông ta nói, em thích anh, anh cũng thích em, chuyện này, sẽ không thay đổi.

Đúng vậy, ít nhất là khi em còn thích anh, sẽ không thay đổi......

Ai da, lời nói lừa tình như vậy không thể để Hạ Chí nghe thấy được, vì nhân thiết cao lãnh của tôi phải bảo trì thật tốt.

Hiện tại đã không có nhiều thời gian để tôi khôi phục tâm tình cùng xây dựng tâm lí khi phải dùng thân thể này trở về nhà, sau cổ tôi bị Hạ Chí xách lên, ném vào cái hộp nhỏ.

"Tôi đi."

Hạ Chí lạnh lùng nói xong, liền mang tôi rời đi.

Thời hạn một tháng bây giờ còn lại 22 ngày, tôi lại lần nữa ngồi trên xe, về ngôi nhà quen thuộc ―― mặc dù, từ mặt khác tới nói, ở cái nhà này, có lẽ, tôi mới là kẻ dư thừa......

Thôi, không thể nghĩ quá nhiều, đúng vậy, trong những tiểu thuyết ngôn tình đều có những tình tiết như nữ chủ và nam chủ hiểu lầm nhau, họ nghĩ đối phương không yêu mình, cuối cùng để cho kẻ thứ ba thừa cơ xâm nhập!

Lão tử mới không phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Vì thế, tôi thanh thản ổn định đi theo Hạ Chí, hiện tại bị đặt ở trên bàn trà. Tôi nhìn quanh nhà, phát hiện không có gì biến đổi, hơn nữa, tôi không thấy Hồ Hạnh Hạnh.....

À! Đúng rồi, thời hạn nộp bản thảo của tôi sắp tới rồi, tôi còn vài bức tranh chưa vẽ xong, đậu má, Hồ Hạnh Hạnh cô đừng có mà rảnh rỗi phá hoại tập tranh của tôi đó!

Lâu rồi chưa liên lạc Phù Tử, không biết cô ấy có thể gấp tới nỗi muốn bóp chết tôi không nữa......

Ai, tôi nhớ những lời đồn nghe được ở chỗ tên lang băm kia, nói là những người quen hiện tại của tôi đều là người mà Hạ Chí phái tới...... Không phải là chuyện thật ha?...... Nhất định là tôi suy nghĩ nhiều.

Phù Tử với tôi có quan hệ rất tốt, Triệu Tuân cũng là người bạn mà tôi quen biết từ lâu, những lời đồn đó đương nhiên không phải......thật.

Hừm, một bên là bạn bè tốt, một bên là bạn trai tổng tài khốc huyễn của tôi, cảm zác cuộc đời tôi có thể quay thành phim truyền hình, tôi cảm thấy có chút kích động ~~~

Chẳng qua, chưa chờ tôi kích động xong, tôi liền thấy một người đứng trên lầu, người nọ mặc áo khoác nhỏ có ren, quần da bó sát người, nhảy nhót đi xuống.....

Trời đất! Tôi tập trung nhìn vào, thì ra đó chính Hồ Hạnh Hạnh!! Cô ta đã mặc đồ ẻo lả như vậy, Hạ Chí em lại mặc kệ sao?!

Trời ơi, ai tới giúp tôi thu kẻ yêu nghiệt này đi!