Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 57: Vô sắc (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trường hợp này phải nói là vô cùng căng thẳng và kích động.

Cả ngõ nhỏ nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Leo được tiền hô hậu ủng đưa lên kiệu rước đi. Đám Thoth chẳng biết từ đâu lòi ra danh hiệu sứ giả thần linh, cũng được mang đi cùng. Tạ Tinh ánh mắt có chút mơ màng mà không có tiêu cự, bị thú nhỏ dùng móng vuốt chộp lấy lôi kéo vào trong xe ngựa.

Bao quanh bởi dòng người tấp nập không ngừng. Thẳng hướng tới Thánh điện!

Các trưởng lão lãnh đạo Thánh điện cùng với toàn thể học sinh xuất hiện nghênh đón.

Leo từ trên kiệu vàng bước xuống, nhìn lên thềm đá trắng lạnh băng của Thánh điện. Ánh mắt trở nên hết sức bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ cao thâm khó đoán. Rất có phong thái cao ngạo của người bề trên.

Đám trưởng lão thời điểm nghe tin xuất hiện vẫn còn không tin lắm. Thế nhưng ngay thời điểm Leo xuất hiện cùng với ma thú hình báo bên chân, tất cả đều sững sờ, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Trưởng lão chỉ huy râu rậm tóc bạc khoác áo choàng đỏ run rẩy bước đến. Đôi mắt loé loé, thật cẩn thận nói

: "Thần... thần linh đại nhân. Ngài có thể hạ phàm tới đây, thật sự là vinh hạnh của Thánh điện chúng tôi."

Leo không đáp, chỉ nhìn quét một vòng. Một ánh mắt liền có thể làm người hô hấp đình trệ. Đây cũng là khí thế do lãnh đạo phố đèn đỏ chục năm luyện thành.

Biểu tình lão nhân hoảng loạn: "Thứ lỗi Thánh điện nhận được tin quá gấp, chiêu đãi không chu toàn. Hãy để tiểu nhân dẫn ngài cùng các sứ giả vào trong."

Gương mặt Leo vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt. Nghe đến đây thì hơi gật đầu một cái.

Trưởng lão thấy vậy thì như được đại xá, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Leo xoay người, áo choàng tím vẽ ra một biên độ tuyệt mỹ trong không trung. Ma thú hình báo nhận được sự ngầm cho phép của Tạ Tinh liền gầm nhẹ một tiếng. Thong thả đứng dậy theo sau. Khắp nơi truyền đến không ngớt lời thán phục.

Alexande nhìn một màn này thì cảm thán: "Không ngờ Leo cũng có mặt ngầu như thế."

Thoth: "Cố tình tạo nét thôi."

_

Leo ung dung bước vào Thánh Điện, được người dẫn tới một căn phòng có cửa bằng vàng khối. Đang chuẩn bị bước vào thì nghe tiếng gọi từ phía sau

: "Đứng lại đó."

Tạ Tinh bước đến từ phía xa, Thoth ở bên cạnh cũng mỉm cười: "Trông chú có vẻ hả hê nhỉ?"

Leo: "Làm gì có."

: "Dù sao chúng ta cũng nhờ vậy mà vào được Thánh Điện một cách đường đường chính chính. Cũng bớt đi kha khá việc phiền phức." Tạ Tinh hướng về cây cột giơ ngón cái: "Làm tốt lắm, Leo."

: "Ở bên này." Thoth xoay đầu y về hướng ngược lại.

Leo hếch cằm: "Không có gì. Chẳng qua là tí chuyện vặt." Nói rồi cằm lại nhấc cao thêm.

Alexande xị mặt: "Hắn đang khinh thường chúng ta đấy à? Thứ chảnh chó."

Thoth xắn tay áo cao lên.

Cùng lúc cánh cửa mở ra. Một loạt người hầu ăn mặc rực rỡ bước tới.

Từng thùng gỗ đựng đầy vàng ròng và đá quý được mang vào đại điện. Sơn hào hải vị từng đĩa từng đĩa bưng lên.

Hai người bình tĩnh hô: "Thần linh muôn năm!"

_

Thánh Điện đối với Thần linh của họ cung phụng vô cùng nhiệt tình. Ăn, mặc, ở lẫn đi lại đều phải dùng thứ tốt nhất.

Là những con người có lòng tốt, mấy người Tạ Tinh không muốn họ thất vọng nên quyết định giả ngu. Mặc kệ đối phương muốn cung phụng thế nào thì cung phụng, có thể phối hợp liền phối hợp.

Dần dần hòa hợp với bầu không khí nơi đây, mọi người tất cả đều thả lỏng rất nhiều.

Ba tháng trôi qua trong bình lặng.

Lửa xanh bùng lên ở trung tâm sảnh Thánh điện. Tạ Tinh ngồi bên đài phun nước đút thú nhỏ ăn thịt ma thuật đắt tiền.

Đột nhiên, tròng mắt của thú nhỏ hơi giãn. Nó giãy dụa vài cái liền rời khỏi tay Tạ Tinh nhảy xuống đất.

Xuyên qua dòng nước ào ào đổ xuống từ trên tháp, một bóng hình từ từ xuất hiện.

Nam nhân gương mặt mang theo khí chất vũ mị, đôi mắt màu đỏ rực rỡ. Mái tóc tím dài tới thắt lưng, đôi tai nhọn vểnh cao cùng cái đuôi dài duyên dáng.

Đôi mắt Lâm Khanh gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Tinh. Người đối diện vì thú nhỏ chạy mất mà đang bối rối muốn đứng dậy đi tìm.

: "Đã lâu không gặp."

Âm thanh vang lên, dịu êm như ngọc. ẩn chứa sát cơ.

Tạ Tinh dừng lại động tác, theo âm thanh ngẩng đầu lên.

: "Nể tình thời gian qua đã chăm sóc ta. Cho ngươi chọn cách chết đấy. Ân oán giải quyết trong một lượt đi." Lâm Khanh nghiêng đầu.

Vẻ mặt Tạ Tinh bình tĩnh, không chút gợn sóng

: "Ân oán gì? Quan hệ giữa chúng ta chỉ có tình anh em xã hội chủ nghĩa trong sáng lành mạnh thôi à?"

Lâm Khanh: "..."

Bảo Bảo [ Hẳn là trong sáng lành mạnh đó cơ. ]

Lâm Khanh cau mày, tiến gần đến chỗ đối phương. Gương mặt kề sát đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.

: "Ngươi không phải gã kia." Câu khẳng định thốt ra, đôi mắt vô định của đối phương cũng dao động: "Ngươi là ai?"

Đến muộn không bằng đúng lúc. Leo ôm theo mấy ma thú chim ưng bước vào. Vừa thấy một người lạ mặt kề sát Tạ Tinh như thế thì giật mình la lên

: "Có kẻ ám sát!" Đồng thời cũng rút thanh đao của mình, đánh ra một chùm sáng thẳng hướng về phía trước.

Tạ Tinh nghe động, lỗ tai giật một cái. Trong một khắc liền đứng dậy xoay người lại, che đi Lâm Khanh còn đang sững sờ ở phía sau. Bàn tay đánh ra một khiên chắn màu tím vững vàng bảo vệ hai người.

Khiên chắn tím va chạm với cầu sáng phát ra tiếng ầm ầm vang dội, tia lửa bắn tung toé. Ma thú hình ưng kêu lên đầy kinh hoảng, tán loạn bay ra ngoài cửa cung.

Cùng lúc một ma pháp sư mang theo giấy tờ bước vào trong. Đập vào mắt là quang mang chói loá. Thần Linh đứng giữa ánh sáng rực rỡ, ẩn chứa ý cảnh vô thượng.

Tạ Tinh và Lâm Khanh tự động bị làm mờ.

Ma pháp sư kia vốn là một tín đồ cuồng tín số một tại Thánh điện. Thấy cảnh này thì run rẩy vì hưng phấn.

Thần linh chắc chắn là đang truyền giáo. Thật lợi hại!

Thấy Tạ Tinh che chắn cho người kia, Leo liền biết có gì đó nhầm lẫn rồi. Quay đầu lại thấy ma pháp sư sững sờ đứng ở cửa liền muốn đi ra giải thích. Lúng túng nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra lý do hợp lý để bào chữa cho việc phá hoại cơ sở vật chất trong Thánh điện.

Ma pháp sư thấy Thần linh không nói gì thì bừng tỉnh đại ngộ.

Thần linh chắc chắn không muốn việc truyền giáo bị truyền đi xa. Vì ngài ấy khiêm tốn, ngài ấy sợ tín chúng của ngài sẽ sợ hãi. Vì lòng yêu thương của ngài ấy đối với chúng ta là vô hạn.

Tiếc là dù ngài cố hết sức che giấu, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của ta.

Ma pháp sư không nhịn được tự khen sự nhạy cảm cơ trí của mình.

: "Thần linh ngài yên tâm, thần hiểu hết mà." Hắn ngẩng đầu nói với giọng trịnh trọng: "Thần linh truyền giáo, sứ giả hộ thân. Trời giáng dị tượng. Ngay cả các tộc khác cũng phải cúi đầu kính sợ."

Leo: "..." Uầy.

Không hiểu lắm nhưng nghe ngầu thế.

Ma pháp sư dáng điệu thành khẩn: "Ngài yên tâm, chúng thần sẽ không bao giờ sợ hãi ngài. Xin lỗi đã làm phiền buổi truyền giáo. Ngài cứ tiếp tục đi ạ." Nói rồi lập tức lui ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.

Ma pháp sư vui vẻ chạy trên hành lang, vừa vặn gặp mặt với một tiểu ma pháp sư khác. Kìm lòng không đặng liền khoe khoang mình vừa được thấy cảnh Thần linh truyền giáo. Giọng điệu miêu tả sinh động vô cùng

: "Thần linh là tồn tại chí cao vô thượng. Lời truyền giáo của ngài đem trời đất chấn động. "

Tiểu ma pháp sư nghe xong thì cảm thấy kinh hãi, trong lòng âm thần thán phục không thôi. Cả người cực kỳ hưng phấn.

Chân trước vừa hứa hẹn giữ kín, chân sau đã lỡ miệng với một đám đồng bọn thân thiết của mình

: "Thần linh nói một câu. Dị tượng khủng bố, các tộc khác so ra cũng chỉ là con kiến mà thôi."

Thế nên khi truyền tới dân chúng, nó đã thành

: "Một câu truyền giáo của thần cũng khiến trời rung đất nứt. Thiên địa kính phục, thế gian cúi đầu."

Khí phách không!

Mẹ nó! Quá khí phách!

Lời lẽ này thực sự quá khí phách.

Uy danh truyền đến toàn bộ Thánh điện, đến chỗ người dân rồi lan ra cả các tộc khác.

Hiểu lầm càng đi càng xa.

Nhưng ai nghe qua cũng tin. Chủ yếu là lời đồn bịa có lý quá, không tìm ra được một kẽ hở nào để phản bác.

Điều duy nhất các dòng tộc khác biết, là nếu mình đối địch với thần linh, thì có lẽ nên chuẩn bị quan tài trước.

Dĩ nhiên vẫn có những kẻ tâm cao khí ngạo không tin tưởng. Còn nhăm nhe với sự tồn tại cường hãn này, ý muốn đánh ngã rồi thâu tóm.

Phải nói sao đây nhỉ?

Khắp đại lục trông qua bình tĩnh yên ả, thực chất đã này sinh biến hoá rồi...

_

Tại lâu đài tộc nhân thú nằm giữa vùng tiếp giám của núi đồi và một phần rừng rậm U Ám. Bốn bề yên tĩnh như một vùng đất hoang xa xôi không người tới.

Bên trong lâu đài, đang có rất nhiều tranh cãi nổ ra giữa các thú tộc lãnh đạo cấp cao. Chủ đề bàn luận chính là về Thần linh mà Thánh địa đón về.

Ngoài ra còn có một lời tiên đoán của nhà tiên tri trong tộc nhân thú. Rằng một sinh linh mang dòng máu rồng sắp xuất hiện trên đại lục.

Trên ngai vàng trải lông thú, một nam nhân cao lớn tuấn mỹ khoác áo choàng đen. Trán nhô ra một cặp sừng xám bạc. Là thái tử tộc nhân thú, thuộc tộc rồng.

Khuôn mặt gã hiện tại cực kì âm trầm dữ tợn: "Nếu đứa trẻ đó thuộc tộc rồng. Dù thế nào cũng phải mang nó về. Máu của tộc rồng trưởng thành có thể tăng sức mạnh cho binh lính thú tộc ta."

Thân tín đứng bên cạnh thái tử là một con chồn yêu lông trắng xinh đẹp. Nghe vậy thì thản nhiên nói: "Đó là dĩ nhiên. Đứa trẻ đó thậm chí có thể là một món vũ khí tuyệt hảo nếu chúng ta muốn chống lại Thần linh trong lời đồn kia."

: "Thái tử quả thật suy nghĩ chu toàn."

Thái tử tộc nhân thú nghe thân tín nói vậy thì liền quay sang nhìn hắn bằng một ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm.

Cấp dưới nghe lệnh lập tức cho quân đội đông đúc tản ra tứ phương truy tìm huyết mạch rồng thất lạc.

_

Tạ Tinh đem Lâm Khanh đi giới thiệu với ba người còn lại trong đoàn. Lại bịa ra thêm một câu chuyện phi lý nào đó lấp liếʍ cho chuyện thú nhỏ biến mất.

Ba tháng trôi qua trong sống động. Bụng của Lâm Khanh cũng càng ngày càng lớn. Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh.

Thời điểm đưa người vào phòng bệnh riêng của Thánh điện, dược sĩ kêu Tạ Tinh đi theo làm công cụ giảm căng thẳng.

Tạ Tinh: "..." Vụ này căng phết chứ đùa.

Trong phòng sinh truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào.

Ừ, Lâm Khanh không kêu. Là Tạ Tinh bị cậu siết tay đến khóc.

Alexande ở bên ngoài hô to cổ vũ: "Chịu đựng đi! Cố lên!"

Leo thấy Thoth vẻ mặt lo lắng thì vỗ vỗ vai: "Còn kêu được thì vẫn ổn rồi. Mọi người cứ thong thả."

Thời điểm Tạ Tinh cảm thấy mình sắp nói tạm biệt với đôi tay thân yêu, một vật thể ướt nhẹp nhảy cái phốc lên mặt y. Dùng cả bốn vuốt mà bám. Hưng phấn kêu lên những tiếng non nớt

: "Pi pi!"

_
« Chương TrướcChương Tiếp »