Chương 8: Mệnh thứ nhất

"Ta không ngủ cùng bọn họ..." Dung Nhứ yếu ớt nói, mắt nai ngơ ngác nhìn Cố Ánh Liễu.

Khuôn mặt thiếu niên điềm tĩnh, bên má còn phúng phính nét trẻ con chưa hết, thoạt nhìn ngoan mềm cực kỳ.

"Bọn họ?" Cố Ánh Liễu nhíu mày.

"Đại học... Là học đường ở quê ta, có bốn người cùng ngủ trong một ký túc xá." Dung Nhứ bọc chăn gấm quanh người, ngữ điệu bằng phẳng.

"Ừm," Cố Ánh Liễu nhìn xuân cung đồ trong tay Dung Nhứ, "Đi ngủ sớm một chút."

"Ta không ngủ được..." Dung Nhứ nằm giữa chiếu, nhìn màn giường trên đỉnh đầu, "Ánh Liễu, ta muốn về nhà, ta không muốn làm Hoàng đế."

Cố Ánh Liễu không nói gì, chỉ đến gần cậu hơn nằm xuống.

Dung Nhứ nghiêng đầu nhìn Cố Ánh Liễu, thanh niên hôm nay có chút kỳ lạ, bình thường đến giờ ngủ lúc nào cũng chỉ muốn cách cậu thật xa, hiện tại lại dựa gần không một chút khe hở nào.

"Ánh Liễu, chúng ta giờ coi như là hảo bằng hữu đúng không?"

"Đúng." Cố Ánh Liễu ồm ồm trả lời.

"Chỉ cần..." Dung Nhứ muốn nói đến tiểu thuyết kết thúc là cậu có thể về nhà, kết quả lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nói được.

"Chỉ cần cái gì?" Cố Ánh Liễu nhạy bén nhận thấy tình hình không đúng.

Tiểu Nhứ Nhi mới vừa rồi còn nói đến chuyện về nhà, giờ lại thêm câu "chỉ cần", rất khó để làm người ta không hiểu sai.

"Ta không thể nói." Dung Nhứ lắc lắc đầu, nhìn chăm chú vào Cố Ánh Liễu.

Thanh niên vừa mới tắm xong, gò má bị hơi nước hun đỏ hồng, như quả trứng gà mềm mịn, nốt chu sa giữa mày diễm lệ đa tình, sắc đẹp mê hoặc lòng người.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu chỉ nghĩ là cậu đang nhắc đến tổ chức đào tạo con rối, đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Ta sẽ giúp ngươi."

"Ánh Liễu, ngươi thật tốt." Dung Nhứ cọ cánh tay hắn.

Không hổ là vai thụ chính trong truyện, người đẹp tốt tính.

Dung Nhứ nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Cố Ánh Liễu nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm.



Ngày kế trong lúc lâm triều, Dung Tích lại lần nữa gây khó dễ.

"Nghe nói Bệ hạ vì chuyện riêng tư của bản thân mà tự tiện thay đổi phán quyết án Cố Vạn Sinh, thật là làm thần vô cùng đau đớn. Năm xưa tiên đế phó thác ta coi chừng Bệ hạ, không ngờ rằng vẫn làm Bệ hạ lầm đường lạc lối." Dung Tích thẳng người, đứng dưới điện vẫn không hề mất đi khí thế.

Dung Nhứ ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, không biết phản bác như thế nào.

Cậu đã có kinh nghiệm ứng phó với triều thần như Dung Tích bao giờ đâu, khó có thể chống đỡ.

Cố Ánh Liễu một thân quan bào màu son, đứng đắn kiên trung đứng ra giằng co với Dung Tích.

"Thần có chuyện muốn nói."



"Chuẩn." Dung Nhứ gật đầu.

"Vốn án tham ô này đã được ấn định phán quyết, là thần tự mình đến khẩn cầu Bệ hạ để Đại Lý Tự phúc thẩm lại án, Bệ hạ thương tiếc lòng hiểu thảo của thần nên đáp ứng thỉnh cầu, không phải là sai lầm của Bệ hạ."

Cố Ánh Liễu có vóc người thon dài, quan bào màu son càng thêm tô lên nhan sắc diễm lệ của y, mời gọi người không rời được mắt.

"Cố Tiểu Thị lang là thần, Bệ hạ là quân, con nhẫn nhục cầu xin lật lại bản án của phụ thân là chuyện thường tình, nhưng quân giả mù thuận theo, không xứng với vị trí này." Ngữ điệu Dung Tích nhẹ nhàng mà nặng nề.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, hơn phân nửa là vây cánh của Dung Tích, nửa còn lại đa số là trung lập, người Dung Nhứ có thể sai sử quá ít chẳng có mấy.

Thiếu niên giấu bàn tay trong ống tay áo to rộng, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.

"Việc lúc trước là Cô không suy xét chu toàn. Hiện giờ Cô biết hành động trước đây xác thật không ổn, cho nên sửa lại phán quyết cũ, có gì không đúng?" Dung Nhứ hỏi.

"Bệ hạ, quân tử sẽ không lật lọng. Đã đổi ý, nhưng hành chuyện lạ là thay đổi thất thường, làm khó." Dung Tích nói chuyện như thường, "Xem ra Bệ hạ vẫn còn cần thần phụ tá mấy năm mới có thể chân chính đảm đương một mình một phía..."

Dung Nhứ trầm mặc, cứng đờ xoay chuyển đề tài, không hề để ý tới Dung Tích.

Cậu mới chỉ là sinh viên năm nhất, tại sao lại phải đối mặt với chuyện này?

Lâm triều ai cũng nơm nớp lo sợ, hai cánh đối địch.

Hạ triều, Cố Ánh Liễu đi theo Dung Nhứ đến Tuyên Đức Điện phê duyệt tấu chương.

"Tiểu Nhứ Nhi đừng để ý."

"Ta không có để ý." Dung Nhứ sửa sang lại tấu chương.

"Vậy tại sao không vui?" Cố Ánh Liễu buông bút son.

"Ánh Liễu..." Dung Nhứ ôm cổ Cố Ánh Liễu, toàn bộ ủy khuất tích cóp từ lúc mới xuyên vào sách đến giờ hoàn toàn bộc phát ra hết, tựa đầu vào đầu vai thanh niên khóc nức nở, "Ta chỉ muốn... hức... về nhà... Ta... không thích chỗ này... Đáng sợ lắm..."

Cố Ánh Liễu nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, kiên nhẫn dỗ cậu.

Chờ thiếu niên khóc đến mệt mỏi, y mới chậm rãi mở miệng.

"Ta muốn đi thiên lao vấn an phụ thân, mong Bệ hạ ân chuẩn."

"Đương nhiên có thể." Dung Nhứ mở to hai mắt đẫm lệ mông lung nói với Cố Ánh Liễu.



Trong thiên lao, lão giả tóc mai đã hoa râm, quá nửa trăm tuổi, vẻ mặt nản lòng.

Cố Ánh Liễu đưa ra lệnh bài, đi một mạch đến chỗ nhà tù.

Trong tù ánh sáng u ám, ánh lửa chiếu lên một góc nơi một ông già đang ngồi, cái bóng nhảy nhót trên vách tường.

"Phụ thân." Cố Ánh Liễu bỏ hộp đồ ăn xuống, đứng bên ngoài song sắt nhìn nam nhân đã từng khí phách phong hoa, giờ đau đớn ngã xuống bùn đất.

Lão giả mở ra hai mắt đã vẩn đυ.c, ánh mắt dừng trên đôi má thanh niên.



"Hạnh Nhi, ngươi cuối cùng cũng tới thăm ta."

"Phụ thân," Cố Ánh Liễu phẫn nộ, "Cần ta nhắc lại cho ngươi lần nữa không? Ta không phải mẫu thân mà là nhi tử của ngươi."

"Ngươi tới làm gì?" Cố Vạn Sinh quay mặt đi.

"Đương nhiên là đến thăm ngài," Cố Ánh Liễu lấy ra hộp đồ ăn cùng bầu rượu bên trong, "Cố ý chuẩn bị cho ngài."

"À, ngươi không sợ bị buộc tội gϊếŧ cha sao?" Cố Vạn Sinh bổ nhào đến trước mặt Cố Ánh Liễu, xiềng xích theo động tác lão ta phát ra tiếng ầm ầm rầm vang.

Cố Ánh Liễu lui ra sau hai bước, chút nữa y còn phải về cung, nếu dính phải mùi gì không dễ ngửi thì Tiểu Nhứ Nhi sẽ không thích.

"Phụ thân, ngài đang nói cái gì mê sảng vậy? Ánh Liễu không phải hài tử hiếu thuận nhất sao? Ta vì ngài chuẩn bị tất bật, còn vì ngài mà quỳ trước Tuyên Đức Điện, là người không hy vọng ngài chết nhất trên thế giới này mà."

"Cố Ánh Liễu," Cố Vạn Sinh cười ha ha, "Ta thật không biết làm thế nào mà sinh ra được nhi tử như ngươi!"

"Cố Vạn Sinh, ta cũng không biết lại có loại phụ thân như ngài trên đời này..." Cố Ánh Liễu nhìn lão giả từ trên xuống, "Thỉnh phụ thân hưởng dụng sớm, không phải ngài thích nhất là đồ nhắm rượu của tửu lầu thành đông sao?"

"Ngươi điên rồi!!!" Cố Vạn Sinh gào rống, xiềng xích đánh lung tung vào song sắt phát ra tiếng loảng xoảng khó nghe.

"Nhi tử đã có người cần phải bảo hộ rồi," Cố Ánh Liễu nửa ngồi xổm trước mặt lão, "Cho nên, phiền phụ thân hy sinh một chút, thành toàn cho hài nhi, hài nhi cũng không muốn đánh phụ thân mà."

"Giỏi, giỏi thật sự!" Cố Vạn Sinh cười đến điên cuồng, "Cái loại quái vật tim gan lạnh lẽo như ngươi, vậy mà lại có thể yêu thích người khác sao? Đúng là chuyện cười."

Cố Ánh Liễu không có kiên nhẫn nói chuyện với lão, y còn phải trở về với Dung Nhứ.

"Phụ thân, ngài muốn nhi tử đút ngài?"

Cố Vạn Sinh rút nắp bình rượu ra, một ngụm uống cạn.

"Cũng tốt, cũng tốt."

"Ngài yên tâm, mẫu thân không chờ ngài đâu, bà ấy đã sớm qua cầu Nại Hà từ lâu rồi, ngài xuống địa ngục cũng đừng mong đợi được bà." Cố Ánh Liễu cong khóe môi, trong rượu có kịch độc y đã hạ từ trước, dù là Hoa Đà tái thế cũng khó mà cứu chữa.

Cố Vạn Sinh nhắm lại hai mắt, chân mày nhăn lại thành một đường thẳng như phải chịu đựng thống khổ tột cùng.

"Cố Ánh Liễu, ngươi nói nếu người nọ nhìn thấy gương mặt thật của ngươi, có còn muốn thân cận với ngươi hay không?"

Cố Ánh Liễu hơi ngừng chân, quay đầu lại nhìn Cố Vạn Sinh.

Khóe miệng lão ta tràn ra máu tươi, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười trào phúng nhức mắt.

"Cố... Ánh Liễu, kỳ thật chúng ta cùng là một loại người, ngươi là đồng loại của ta! Tẩy không đi, gϊếŧ không xong, dấu vết này của ta sẽ đi theo ngươi cả đời, ha ha ha ha ha..."

"Không nhọc ngài lo lắng."

Cố Ánh Liễu vỗ vỗ ống tay áo, đi ra khỏi thiên lao.

Y có thể giả vờ cả đời.

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Không ai thúc giục càng sao QAQ