Đăng gòi đó
-----
Trong doanh trướng, ngọn đèn dầu lập loè ánh sáng nhạt nhòa, bóng thanh niên đè lên người thiếu niên.
Dung Nhứ nhìn thanh niên, phát ra một tiếng kêu rên sung sướиɠ đến cực điểm.
Cậu cắn môi, không thể tin được thế mà mình lại phát ra loại thanh âm.
Thanh niên ôm cậu lên giường quỳ xuống, chui vào giữa hai chân cậu ngậm lấy côn ŧᏂịŧ nhỏ bé, như đang nhấm nháp mỹ vị thế gian.
Từng dây thần kinh nhỏ bé trên dươиɠ ѵậŧ đều được chăm sóc dịu dàng. Khoang miệng thanh niên ấm nóng mẫn cảm, từng tế bào đều dâng trào kí©h thí©ɧ khôn kể.
Dung Nhứ có thể cảm nhận được rõ ràng những lốm đốm thật nhỏ trên mặt lưỡi linh hoạt, theo động tác mυ"ŧ liếʍ mang theo du͙© vọиɠ râm ran trên da thịt.
"Ưʍ......" Trong mắt thiếu niên là nước mắt mênh mông, run rẩy rụt về phía sau.
Cố Ánh Liễu đè lại động tác của cậu, nuốt càng sâu dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên vào cổ họng mình.
Yết hầu co chặt theo bản năng cản lại ngoại vật, run rẩy không ngừng, hút đến thiếu niên đỏ mắt.
Dung Nhứ đẩy bờ vai của y, khóc cầu, "...... Ánh Liễu...... A......"
Xương cụt tê dại, cảm giác bị điện giật lại lan ra khắp người, hợp với khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp.
Qυყ đầυ của thiếu niên căng chặt yết hầu y, côn ŧᏂịŧ mềm mại bị đè ép khó chịu, run rẩy liên tục trong không gian chật hẹp chờ được bắn tinh.
Eo Dung Nhứ bị ép nâng lên cao, ánh mắt không kìm được mà dừng trên khóe miệng của thanh niên.
Khóe miệng của y không khép lại được, nước bọt trong trẻo chảy xuống khỏi cánh môi nở nang đỏ tươi, da^ʍ mỹ cực kỳ.
Thiếu niên che lại đôi mắt không dám xem.
Lần nào Cố Ánh Liễu cũng câu dẫn cậu bằng cách này, đặc biệt là khi biết cậu đang nhìn lén y, sẽ nhếch đuôi mắt phượng quyến rũ kia nhìn chòng chọc vào cậu, mê hoặc người ta hận không thể giao hết bản thân cho y.
Dung Nhứ hoàn toàn minh bạch tại sao mấy công tử vương gia trong thoại bản lại đều nguyện ý giao cả trái tim cho thư sinh yêu tinh ngốc nghếch.
Cậu xuyên qua tiểu thuyết, cũng không đỡ hơn so với bọn họ bao nhiêu, nếu để Cố Ánh Liễu đến mê hoặc cậu, thật đúng là cậu không thể tỉnh táo lại.
Cố Ánh Liễu buông côn ŧᏂịŧ của thiếu niên ra, lấy gối mềm lót đằng sau thiếu niên, "Dựa vào đây sẽ không mệt nữa...."
Dung Nhứ mở mắt ra, đã thấy thanh niên mở to mắt nhìn mình, không cho phép cậu từ chối.
Cậu bĩu môi, "Có lúc nào là không mệt không hả."
Cố Ánh Liễu: "......"
Dung Nhứ quay mặt đi, chu môi lên, "Có hài tử rồi sẽ không cho ngươi lăn lộn như vậy nữa."
Cố Ánh Liễu: "Ai nói?"
Dung Nhứ: "Dâʍ ɖu͙© quá nhiều không tốt cho trẻ nhỏ."
Cố Ánh Liễu: "Chắc chắn là giả."
Y lại cúi xuống hôn liếʍ cây trụ nhỏ đang rướn lên cao của thiếu niên, "Làm nhiều mới tăng tỷ lệ mang thai."
Dung Nhứ: "...... Không phải."
Cố Ánh Liễu: "Đúng rồi."
Dung Nhứ: "Ngươi chỉ là muốn cùng ta...... làm......"
Cố Ánh Liễu: "...... Ừm."
Dung Nhứ: "Ngươi ừm! Ngươi cư nhiên còn ừm!"
Thiếu niên thở phì phò đẩy vai Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu lại ừm một cái, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh đầu nấm bé nhỏ mà nhạy cảm.
Thiếu niên bị liếʍ đến thất điên bát đảo, qua một hồi lăn lộn lại quên sạch ý định tính toán với Cố Ánh Liễu.
Cảm giác kìm nén hết nổi, muốn một lần phóng ra tất cả xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Cậu bóp chặt vai thanh niên, cắn răng bắn hết vào miệng thanh niên.
Cổ họng Cố Ánh Liễu lăn lộn hai cái, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên vào trong bụng.
Ngọn đèn dầu soi vào ánh mắt cực sắc của thanh niên.
Dung Nhứ bị nhìn chằm chằm, run run. Cậu đột nhiên cảm thấy một màn tiền diễn kia là món khai vị, điểm tâm ngọt của Cố Ánh Liễu, giờ y bắt đầu ăn đến bữa chính.
Đôi tay của thanh niên chống bên sườn, vây lấy cậu, hương xương bồ quen thuộc len lỏi vào từng lỗ chân lông.
Trong không gian nhỏ hẹp chật chội, thiếu niên bắt đầu nói lắp, "Ánh...... Ánh Liễu, hôm nay...... Muốn không...... Nếu không thì thôi?"
Dung Nhứ muốn lùi về sau, nhưng gối mềm lúc trước dùng để lót eo lại biến thành vật cản to lớn của cậu.
Cố Ánh Liễu trầm mặc mà hôn cổ cậu, lại chuyển hướng liếʍ cắn đầṳ ѵú.
Dung Nhứ nhìn từ góc độ này, hoàn toàn không thấy biểu tình của thanh niên.
Cố Ánh Liễu thở dài, để lộ ra dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp, sung huyết đỏ đậm, rõ ràng là đã nhịn quá lâu.
Dung Nhứ nhìn liền có chút chột dạ.
Bản thân cậu sướиɠ xong rồi lại vứt Cố Ánh Liễu qua một bên đúng là hơi quá đáng.
"Ta sờ sờ cho ngươi."
Cố Ánh Liễu: "Không được, ta chịu chút là được."
Tóc mái trên trán thanh niên rũ xuống dưới, khuôn mặt như tượng như ngọc mang theo mất mát đau buồn rõ ràng.
Dung Nhứ nắm chặt tay, cậu không thể lại bại trước mỹ nhân kế của Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu dường như thật sự muốn nhịn xuống, trực tiếp rút gối mềm sau lưng thiếu niên ra, chuẩn bị giường nệm cẩn thận để đi ngủ.
Nhưng vấn đề là người muốn ngủ chứ ©ôи ŧɧịt̠ thì chưa, nó không hề mềm xuống, ngẫu nhiên còn va vào đệm phát ra tiếng vang.
Dung Nhứ nghe thôi đã thấy đau.
Cố Ánh Liễu đắp chăn cho Dung Nhứ, rồi xoay người ra chỗ khác tự mình loát động ©ôи ŧɧịt̠ lớn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh rêи ɾỉ khó nhịn.
Dung Nhứ nghe đến tai muốn mang thai luôn, không thể ngủ nổi, cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cũng không nhịn được mà chọc chọc sau lưng thanh niên, "Chưa được sao?"
Cố Ánh Liễu: "Chờ chút nữa."
Dung Nhứ: "Ưʍ."
Dung Nhứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đỉnh màn giường, Ánh Liễu nhẫn nại vì mình như thế, mà mình lại ngại mệt mà ném y sang một bên, có phải là tồi lắm không...
(Không con ơi đứa nào động dục thì đứa đấy tự giải quyết...)
Thiếu niên nhấp môi, hạ quyết tâm ôm chặt lấy cánh tay thanh niên, "Cũng không phải không thể......"
Cố Ánh Liễu: "Ta làm phiền ngươi sao?"
Dung Nhứ: "Không có."
Thiếu niên càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải người.
Dung Nhứ ôm lấy Cố Ánh Liễu từ sau lưng, lại hôn lên môi y.
Cậu trúc trắc vụng về ngồi bên người thanh niên, thăm dò quái vật dưới háng y.
Thiếu niên bị hơi nóng từ dươиɠ ѵậŧ dọa sợ lùi về sau, nhưng ngay lập tức sờ lại lên, lại tự tách hai mép l*и ngồi xuống từ từ.
Khóe miệng Cố Ánh Liễu hơi cong, xoay người đè thiếu niên xuống thân, "Ta làm là được."
"A......" Thiếu niên bị dọa phải ôm chặt cổ Cố Ánh Liễu.
Bàn tay nóng như lửa đốt vuốt ve vòng eo thon nhỏ của cậu, dươиɠ ѵậŧ to lớn từng chút căng rộng lỗ nhỏ mềm mại, cường thế lại ôn nhu đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
Dung Nhứ bị cắm đến ngửa cổ ra sau, chân cẳng cũng run rẩy không ngừng.
Khó chịu quá, đến mức cậu không phân biệt nổi đó là thống khổ bị khai phá, hay là thống khổ bỏng rát.
"Tiểu Nhứ Nhi......" Cố Ánh Liễu nhéo nhéo mông thịt của thiếu niên, "Thả lỏng chút......"
Dung Nhứ đuôi mắt rưng rưng, "Ngươi...... Ư hức...... huhu...... của ngươi lớn như thế, còn đòi ta thả lỏng chút...... Sao ngươi không tự thu nhỏ nó lại đi hức......"
Cố Ánh Liễu: "......"
Y biết lúc này thiếu niên đang khó chịu nhất, cũng kiên nhẫn dỗ dành cậu.
Cố Ánh Liễu: "Đều là ta sai...... Tiểu Nhứ Nhi không khóc...... Là ta không có bản lĩnh, không học được biện pháp thu nhỏ lại, làm đau Tiểu Nhứ Nhi......"
Dung Nhứ: "Ngươi biết...... Hức...... là được rồi...... hức......"
Cố Ánh Liễu liếʍ hết nước mắt như sương đọng của thiếu niên, ôm chặt cậu vào trong ngực chậm rãi đâm vào rút ra.
Mị thịt tê dại nhảy múa không ngừng, như đang có vô số cái miệng nhỏ ngọt ngào cắи ʍút̼ dọc thân ©ôи ŧɧịt̠, vừa nóng vừa khẩn trương.
Y tìm đúng chỗ mẫn cảm bên trong vách thịt, đầu nấm cứ thiên vị chọc liên tục vào điểm nhỏ nhô lên đó.
Không bao lâu, trong l*и tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠ tanh ngọt, vô cùng thuận tiện cho y đâm chọc.
L*и nhỏ trơn trượt ướŧ áŧ cố hết sức ăn lấy dươиɠ ѵậŧ. Khi thanh niên tiến vào thì gấp gáp co bóp xoa xoa, khi thanh niên rút ra thì lại quấn quýt tha thiết giữ lại.
Thiếu niên mềm thành một vũng nước, rêи ɾỉ trong l*иg ngực thanh niên.
Bên tai là tiếng thở dốc đè nén của thanh niên, âm thanh từ tính ngay bên vành tai cậu, cào mang thai phát ngứa.
Mồ hôi dính dớp uốn lượn khắp nơi, lông ©ôи ŧɧịt̠ bị nước da^ʍ của thiếu niên xối ướt, đáng thương rũ xuống dính vào nơi giao hợp.
Gối mềm lúc trước đã được lót xuống kẽ mông hứng trọn từng cỗ nước l*и nóng bỏng.
Giường chiếu đong đưa, bóng người giao triền.
Dung Nhứ cao trào một lần lại một lần, thanh niên vẫn không có ý định dừng lại như cũ.
......
Dung Nhứ: "Ánh Liễu...... Ưʍ...... Mí mắt ta không mở nổi nữa......"
Cố Ánh Liễu: "Vậy ngươi ngủ trước đi......"
Dung Nhứ: "Ngươi bao giờ mới xong?"
Cố Ánh Liễu: "Đợi lát nữa là được."
Dung Nhứ chờ một phát đến tờ mờ sáng.
L*и da^ʍ cũng biết mệt, bị ȶᏂασ đến mất tri giác, trong bụng nhỏ toàn là nước da^ʍ sóng sánh.
Cố Ánh Liễu lấy ngọc kín ra lấp kín cho cậu, "Không cần gỡ xuống."
"Ngươi đừng làm thế, ta như vậy...... đi ra ngoài kiểu gì......" Thiếu niên buồn ngủ đến kỳ cục.
"Mặc quần áo của ta," Cố Ánh Liễu lau rửa thân thể cho cậu, "Bộ hạ sam màu đỏ kia, ngươi mặc sẽ rất đẹp."
Dung Nhứ: "......"
-----
Xin tips không mơ thấy ác mộng nữa :(