Để coi ai không đi coi concert ở nhà đọc seggg nàoooo :")
-----
Nếu quyết định dùng kế vây thành để vây khốn Thịnh Kinh, thuế ruộng binh khí sẽ chưa cần đến.
Nhưng muốn trong vòng một tháng đánh hạ được kinh đô, những việc này lập tức trở thành lửa sém lông mày, không thể trì hoãn.
Cố Ánh Liễu ghi lên giấy Tuyên Thành tất cả những việc cấp bách.
Nghiệm thu xe công thành.
Tin tức từ Khương vương tử Thác Mộc Tuỳ.
Thu nạp binh khí cùng vũ lực Nam Dương.
Duy trì thuế ruộng cung ứng tiền tuyến.
Ép Cố Dịch Sơ nói ra kiếp trước để ứng đối Dung Tích.
......
Cố Ánh Liễu viết xuống từng việc từng việc lớn, chợt khóe miệng cong lên, trong lòng nhắc mãi một việc cuối cùng: Làm Tiểu Nhứ Nhi mang thai bảo bảo.
Đầu ngón tay y run rẩy không ngừng, trống ngực nổi lên tê dại dày đặc.
Cố Ánh Liễu sửa sang lại quần áo, một đường đi qua doanh trướng vào hình phòng.
Hình phòng, Cố Dịch Sơ nằm liệt trên mặt đất như cũ, thân thể cuộn tròn thành một đống.
Cố Ánh Liễu gọi thủ vệ cởi trói cho Cố Dịch Sơ. Y rũ mắt nhìn Cố Dịch Sơ nằm trên đất như xác chết trôi, trong ánh mắt ấp ủ mấy phần nhu hòa.
Mặc kệ Tiểu Nhứ Nhi sẽ cảm thấy thế nào đối với chuyện kiếp trước, y sớm muộn gì cũng phải làm ra bước này.
Cố Ánh Liễu chà xát ngón tay, nhìn Cố Dịch Sơ, "Cố Dịch Sơ, tối hôm qua ta mơ thấy mẫu thân."
Cố Dịch Sơ cứng đờ ngón tay, do dự nhìn thanh niên đang rũ mắt.
Hình phòng yên tĩnh, ánh sáng từ khe cửa chiếu vào khung cảnh bụi bặm.
Thần sắc thanh niên ôn hòa, ánh mắt xa xăm như đang chịu đựng đau khổ tột cùng, nốt chu sa giữa mày cũng như ảm đạm đi vài phần.
"Bà," Cố Ánh Liễu tạm dừng, "Bà trách ta không chăm sóc tốt cho ngươi."
Cố Dịch Sơ nhớ lại phụ nhân chỉ được gặp vài lần ít ỏi kia.
Cậu ta vẫn luôn hoài nghi phụ thân bị điên, ông thân là Hộ bộ Thượng thư, quan giai cao quý. Chớ nói cưới tiểu thư thế gia, kết thân với một gia đình bình dân ở kinh đô đã là hạ thấp ông, ai ngờ phụ thân lại muốn cưới một nông nữ nhà nghèo, quyết liệt đến nỗi chặt đứt quan hệ với tông tộc.
Tưởng như vậy đã hết, bà lại không biết tốt xấu không nghe lời phụ thân, dường như ngay cả khi phụ thân bôi nhọ bà, bà chỉ nhăn mặt nhìn ông, rồi giam mình trong am ni cô trong phủ đệ, không chịu gặp phụ thân.
Nhưng cậu ta biết, Cố Ánh Liễu và bà tình cảm thâm hậu.
Cậu ta ngay cả tên của bà cũng không biết, chỉ biết nha hoàn gọi bà là Hạnh Nương.
Hạnh Nương cũng đã từng quan tâm cậu ta, đáng tiếc quà mà bà tặng thật sự không lên nổi mặt bàn, chỉ là mấy văn tiền để mua mấy thứ vô dụng.
"Ta cởi trói cho ngươi, chuyện cũ năm xưa cũng sẽ bỏ qua," Cố Ánh Liễu thở dài một hơi, "Ngươi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Riêng Thịnh Kinh bây giờ là không thể, đợi thiên hạ thái bình rồi tính."
Cố Dịch Sơ liền ở lại trong quân đội.
Cậu ta không có công danh cũng không có chức quan, cũng chẳng có tiền bạc gì, coi như nuôi một tên rảnh rỗi thôi.
Ngày qua ngày, gió dần lạnh.
Cố Ánh LIễu đang ở trong quân trướng chờ lấy cơm, không ngờ Dung Nhứ lại đến tìm mình lúc này.
"Ánh Liễu," Dung Nhứ nhìn chằm chằm bàn đồ ăn trước mặt Cố Ánh Liễu, "Ngươi ăn cái này?"
Rõ ràng là bị xào cháy, còn mặn quá.
"Vẫn ăn được." Cố Ánh Liễu ngo ngoe rục rịch, dịu dàng hôn lên khóe miệng thiếu niên.
Đêm qua y giả say, cũng chưa được thân mật với thiếu niên.
Dung Nhứ bị hôn đến tê dại cả mặt, cái hôn của thanh niên luyến lưu dịu dàng, từng chút từng chút thấm vào da thịt, gợi lên ý thích nhỏ bé trong lòng cậu.
"Đừng hôn...... ưʍ......" Dung Nhứ xấu hổ đẩy đẩy phía sau thanh niên, "Nhỡ đâu có người vào quân trướng thì sao?"
Thiếu niên còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, thanh âm mang theo một chút ngọt ngấy, tựa như rượu ngọt mới ủ.
Cố Ánh Liễu: "Không sợ."
Y vốn chính là phi tần của Dung Nhứ, thân mật một chút thôi mà, ai dám vớ vẩn về bọn họ.
Dung Nhứ phẫn hận mà dùng khuỷu tay thúc vào ngực thanh niên, "Ngươi không sợ, ta sợ."
Cổ họng Cố Ánh Liễu lăn lộn, ngón tay theo chân thiếu niên lần mò xuống.
"Cố Dịch Sơ có bắt nạt ngươi không?" Dung Nhứ đẩy tay thanh niên ra, kéo áo lại.
"Không có." Cố Ánh Liễu xoa xoa đầu Dung Nhứ, thiếu niên sao cứ cảm thấy y sẽ bị bắt nạt nhỉ.
"Ngươi cứ nói thật với ta đi," Dung Nhứ xụ mặt, "Nếu tên khùng đấy lại định làm gì với ngươi, ta bảo Tiểu Ngũ đập cậu ta ra bã."
"Thật sự không bị bắt nạt." Cố Ánh Liễu nhéo nhéo gương mặt thiếu niên, ôm cậu cùng ngồi.
Y chôn đầu vào hõm cổ thiếu niên, ngửi mùi hương ngọt nhẹ trên người cậu, cánh tay ôm chặt eo thiếu niên.
Nhiệt độ trên người thanh niên không ngừng truyền đến người Dung Nhứ, làm cậu bất an động đậy.
Nửa tức sau, cậu cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của Cố Ánh Liễu đang dần dần ngẩng lên, sức nóng đặt giữa hai chân cậu, còn đang cố tình cọ cọ.
......
Cái tên dâʍ ɖu͙© nàyyyy!
Dung Nhứ: "...... Đừng náo loạn."
Cố Ánh Liễu chau mày, phát ra một tiếng kêu rên khó chịu.
Y ép chặt thiếu niên vào lòng hơn, dươиɠ ѵậŧ cứng như đá đặt giữa hai chân thiếu niên cọ tới cọ lui.
Dung Nhứ bị cọ nửa khắc thì lỗ l*и lẫn c̠úc̠ Ꮒσα cũng bắt đầu thăng hoa, nước da^ʍ róc rách tuôn ra như suối.
Hơi thở nóng bỏng của thanh niên phả vào tai cậu, tiếng thở gấp trầm thấp kìm nén khiến cậu nóng bừng cả người lên.
Dung Nhứ muốn quát Cố Ánh Liễu, lại quát không ra.
Cậu nghe hạ nhân nói đệ đệ của Cố đại nhân đến quân trướng, sau khi nói chuyện xong, tâm tình Cố đại nhân giống như suy sụp hẳn, cậu mới đến tìm Cố Ánh Liễu hỏi xem y có chuyện gì không.
"Ánh Liễu......" Dung Nhứ quay đầu liếc nhìn thần sắc thanh niên.
Thanh niên dường như đang chịu đựng khổ sở đau đớn, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, đỉnh mày nhăn nhó như núi.
Dung Nhứ lôi kéo tay áo Cố Ánh Liễu, "Ngươi nếu là muốn nói...... Cũng...... Có thể."
Thiếu niên cắn môi dưới, con ngươi gợn nước liễm diễm.
Động tác của Cố Ánh Liễu đột nhiên càn quấy hơn, đầu lưỡi ướt mềm liếʍ cắn sau cổ thiếu niên, ngón tay cũng nhân cơ hội tìm được đầṳ ѵú nhỏ xinh mà xoa nắn.
Tiểu Nhứ Nhi của y dễ lừa quá, dễ lừa đến mức khiến y càng muốn bắt nạt cậu hơn.
"...... Ưʍ." Dung Nhứ bị thanh niên liếʍ đến run lên run xuống, "Ngươi nhanh lên."
Cậu nhìn chằm chằm mành trướng, chỉ sợ có người đột nhiên tiến vào.
"Đừng sợ." Cố Ánh Liễu nhẹ giọng.
Y cởi giày vớ của thiếu niên, bàn tay nắm được gót chân bé xinh của thiếu niên nhẹ nhàng xoa bóp.
"A a......" Dung Nhứ bị sờ đến run eo.
Lòng bàn tay thanh niên đầy vết chai mỏng đè lên thần kinh mẫn cảm của cậu, khiến cậu chỉ muốn rụt người về đằng sau.
Thiếu niên bị xoa đến mê mang ngập nước, chui rúc vào l*иg ngực y, "Ánh Liễu...... Hức...... ngứa...... Không cho sờ soạng."
Ngữ điệu ngoan mềm không chịu nổi, làm người không nhịn được mà mềm lòng.
Cố Ánh Liễu tiếc nuối mà thu hồi tay, cuốn vạt áo thiếu niên lên tận eo.
Hôm nay thiếu niên cũng ngoan ngoãn vô cùng, không mặc qυầи ɭóŧ, y liếc mắt một cái là đã thấy phong cảnh vô hạn bên dưới lớp áo mỏng, hai cái đùi trắng bóc bị y một tay tách ra dễ dàng, bướm nhỏ run rẩy phun ra nước da^ʍ trong trẻo.
Y nhắm mắt lại, ngón tay xẹt qua cửa động mẫn cảm, dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ ngay lập tức tràn ra ào ạt dính lên ngón tay, chảy xuống cổ tay.
Dung Nhứ khẩn trương mà nắm chặt bàn tay Cố Ánh Liễu.
Hạ thân cậu hoàn toàn trần trụi, nếu nhìn từ bên ngoài qua mành, hẳn là không nhìn thấy bên dưới của cậu với Cố Ánh Liễ.
Trên bàn toàn là văn kiện cùng tấu sớ cao ngất, hoàn toàn có thể ngăn cản được bên dưới.
Nhưng cậu vẫn sợ hãi.
"Ưʍ." Cố Ánh Liễu vén vạt áo của mình lên, tách hai mép l*и bé xinh nhiễu nước ra, từ từ tiến vào thân thể thiếu niên.
Nóng.
Dung Nhứ hé miệng muốn giảm bớt hơi nóng.
Thiếu niên bị ȶᏂασ đến eo sụp xuống, thịt da^ʍ xoắn chặt lấy cây trụ to lớn của thanh niên, ngứa ngáy và tê dại tràn lan khắp người.
Đặc biệt là hiện giờ cả người cậu ngồi trên đùi Cố Ánh Liễu, toàn bộ trọng tâm đều dồn xuống chỗ đang kết hợp với dươиɠ ѵậŧ của y.
Như là cậu đang khát cầu y.
Cố Ánh Liễu nâng bắp đùi của cậu lên, chậm rì rì mà nâng lên buông xuống.
Cứ một cú dập lại sâu hơn lần trước, đỉnh càng sâu vào trong bụng cậu.
Dung Nhứ cảm giác chính mình bị căng nứt ra, nhỏ giọng khóc nức nở.
Lần sau cậu nhất định phải mang ngọc thế mà Cố Ánh Liễu đưa mình, như vậy khi cắm vào sẽ không đau như thế nữa.
"Không khóc," Cố Ánh Liễu hôn vành tai thiếu niên, ngữ khí ôn nhu làm người ta sa vào, động tác lại hoàn toàn tương phản với lời nói, "Chờ chút sẽ không đau...... Ha......"
Dung Nhứ khóc càng to, lỗ l*и nhỏ bé mà có võ, xoắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ thanh niên, dường như đang tức giận không cho phép y tiến vào nữa bước.
"...... ." Cố Ánh Liễu hít ngược một hơi khí lạnh.
Dung Nhứ bị dọa vội vàng thả lỏng lại.
Thanh niên vẫn dỗ dành cậu như cũ, "Nhứ Nhi ngoan...... Không đau...... Ha ha sẽ không đau......"
Cố Ánh Liễu thừa dịp thiếu niên thả lỏng lại, cường thế mà thong thả đâm vào chỗ sâu nhất của thiếu niên.
Dung Nhứ bị đυ. đến mất khả năng nói chuyện, bé bướm bị căng ra đau đớn khó nhịn, khiến cậu không thể phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.
Lối đi nhỏ bé bị đè ép tràn ra nước sốt ào ạt.
Thiếu niên khóc lóc điên cuồng, "Không...... Không......"
Cố Ánh Liễu hôn liên tục lên khuôn mặt thiếu niên, chậm rãi di chuyển trong lỗ nhỏ.
Vách tường ấm áp cuốn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của y, như đang cố gắng ôm chặt lấy du͙© vọиɠ của y.
Cố Ánh Liễu làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng được tầm mươi lăm phút thì nổi điên, không thỏa mãn với kiểu thọc vào rút ra chậm chạp thế này.
Y đè thiếu niên lên án thư, vặn eo hung hăng dập vào l*и cậu.
"Ư ư...... Hức......" Dung Nhứ như bị điện giật không dừng được người lại, khóe miệng tràn ra nước miếng không thể kiểm soát.
Cậu vốn định khóc lóc xin tha, nhưng nghĩ đến hôm nay y đang không vui, lại khóc nức nở để mặc Cố Ánh Liễu phát tiết.
Thiếu niên ngoan ngoãn đúng ý để Cố Ánh Liễu đùa nghịch, bụng nhỏ phồng lên thành hình ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, mép l*и tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách, rơi lên người Cố Ánh Liễu.
Không bao lâu, hai người đều ra một thân mồ hôi nóng.
Dung Nhứ bắt được góc bàn, móng tay trắng bệnh vì phải dùng sức.
"Cố đại nhân, tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
Bên ngoài quân trướng truyền đến âm thanh vang dội.
Tim Dung Nhứ đậm bùm bùm, vội vàng đè lại bàn tay hư hỏng đang vân vê côn ŧᏂịŧ của mình, "Ngươi...... Nhanh trả lời hắn ...... A......"
Thanh âm thiếu niên ngắn ngủi, không còn sức gì.
Cố Ánh Liễu cọ lên người thiếu niên, ác liệt mà đỉnh đỉnh chỗ mẫn cảm, "Không vội."
"Cố đại nhân có bên trong không?"
Lúc này thanh âm rõ ràng nhỏ đi nhiều, giống như đang dò hỏi binh lính gác bên ngoài.
Binh lính không trả lời hắn, câm miệng đứng gác.
Không chỉ Cố đại nhân ở bên trong, Bệ hạ cũng ở bên trong, cậu ta không dám nói lung tung.
Cố Ánh Liễu móc ra khăn tay lau mồ hôi cho thiếu niên, điều chỉnh hơi thở, nói với người bên ngoài quân trướng, "Vào đi."
Dung Nhứ kịch liệt giãy giụa, lại bị thanh niên đè lại.
Côи ŧɧịt̠ nóng bỏng chặn lại cửa động, đầu nấm lại đang đè thẳng vào điểm da^ʍ trong l*и.
Dung Nhứ lo lắng đến mức thở hổn hển, trơ mắt nhìn mành trướng bị xốc lên, ánh sáng chiếu vào bên trong.
Người tới vòng qua bình phong, đi đến giữa phòng, "Cố đại nhân, lương thảo của Đoan Thủy huyện đang trên đường đến, ít ngày nữa sẽ đến dưới thành Thịnh Kinh, không biết ngài có muốn điều lương thêm ở nơi khác không?"
Cố Ánh Liễu suy nghĩ nửa tức, "Không cần."
Hắn nhìn về phía người mình đang báo cáo công tác, tựa hồ bấy giờ mới chú ý đến thiếu niên trong ngực y, cung kính vấn an thiếu niên.
Mặt Dung Nhứ càng đỏ hơn, ngón tay bắt lấy vạt áo thanh niên, mị thịt kịch liệt run rẩy phun ra một đống dâʍ ɖị©ɧ tanh ngọt.
Sao y lại cho người khác vào!
A!
Dung Nhứ trề môi, "Miễn lễ."
----
Alo tân sinh viên ĐH Luật - ĐHQGHN xin ngheee ^^ Tìm đồng bạn cùng ở HN ạ chứ bấy giờ toàn thấy readers ở HCM sồu quá :")