Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 58: Ngày hôm sau

« Chương TrướcChương Tiếp »
——

Thiếu niên bị lăn qua lộn lại ăn no bụng, lỗ l*и bị đút đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng xoá, bụng nhỏ càng phồng to.

Cố Ánh Liễu vén tóc mai ướt đẫm của thiếu niên lên, hôn nhẹ nhàng khuôn mặt mỏi mệt của cậu, ©ôи ŧɧịt̠ bắn xong vẫn chưa mềm xuống mà giật giật trong bướm nhỏ, như luyến tiếc không muốn rút ra.

Ấm áp, ướŧ áŧ, trơn trượt, vẫn còn có thể rong ruổi.

Y lắc lắc eo thiếu niên, cảm nhận tiếng nước òm ẹp bên trong.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp ngấm vào vách tường yêu diễm, bắp đùi thiếu niên bị y đánh cho sưng đỏ.

Cố Ánh Liễu tiếc nuối đổi lại vị trí, nghiêng người từ đằng sau vây lấy thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ vẫn dính chặt vào lỗ nhỏ, đâm chọt dâʍ ɖị©ɧ.

"...... Nóng." Dung Nhứ mê mê hoặc hoặc đẩy Cố Ánh Liễu ra.

Trên người thanh niên toàn là mồ hôi, lại còn cố tình ép sát cậu vào l*иg ngực, ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới cũng bắt nạt cậu, gân xanh giật đùng đùng làm l*и nhỏ ngứa ngáy.

Cố Ánh Liễu không chịu buông, y xoa người thiếu niên, lại chà bản thân một lần nữa, "Được, ngủ đi."

Dung Nhứ phiền lòng muốn thoát khỏi cái thứ dưới háng kia, cảm giác cắm vào mà không làm gì cứ khiến cậu ngứa ngáy khó chịu, không được đâm vào chỗ mẫn cảm, nói chung là bực mình.

Nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, không còn sức lực nói chuyện với Cố Ánh Liễu nữa, chỉ đành chịu đựng rồi ngủ.

Cố Ánh Liễu lại dính sát vào người cậu, sung sướиɠ cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ được tắm mình trong l*и nhỏ, giống như thiếu niên đã hoàn toàn tiếp nhận y.

Y lại liếʍ liếʍ cái cổ trắng ngần của thiếu niên, ngón tay vân vê đầṳ ѵú bé nhỏ mềm mại, ôm cậu ngủ.

Đây là giấc ngủ tốt nhất mà Cố Ánh Liễu từng có, hiếm thấy còn dậy muộn hơn Dung Nhứ.

Khi Dung Nhứ tỉnh lại, cánh tay Cố Ánh Liễu vẫn còn khóa chặt cậu trong ngực, l*и bị căng ra no đầy, bụng nhỏ nặng nề bắt đầu hơi cảm nhận được chút đau nhâm nhẩm.

Cậu đẩy hai cái không nổi, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của thanh niên, thôi để y ôm vậy.

Cố Ánh Liễu vô thức kêu một tiếng, ngón tay nhéo đầu ti bé cưng của thiếu niên.

"Hức." Dung Nhứ bị bóp đau, hít ngược một hơi khí lạnh.

Tên biếи ŧɦái này!

Cậu rầu rĩ cắn môi để mặc Cố Ánh Liễu làm loạn trên người mình, từ bầu vυ" đầy dấu tay đến bụng nhỏ đang phập phồng, lòng bàn tay đầy vết chai sờ đến rốn, côn ŧᏂịŧ của cậu.

Dung Nhứ không dám nói lớn quá, sợ đánh thức Cố Ánh Liễu. Mấy ngày nay y nghỉ ngơi không đủ giấc, đêm trước không ngủ, sáng nay cũng không nghỉ.

Dung Nhứ nuốt tiếng khóc vào trong miệng, để im cho Cố Ánh Liễu sờ loạn khắp nơi.

Đến khi Cố Ánh Liễu bỏ tay ra, hốc mắt thiếu niên đã toàn là hơi nước mênh mang, mông thịt bất an vặn vẹo cọ vào côn ŧᏂịŧ lớn của thanh niên, muốn giảm bớt ngứa ngáy bên trong.

Thiếu niên cọ quậy được hai cái thì đột nhiên trời đất quay cuồng, Cố Ánh Liễu ở phía sau chống tay lên giường, đè cậu xuống ȶᏂασ thẳng vào nơi sâu nhất.

"...... Á." Dung Nhứ bị đâm ngã quỵ, quỳ luôn lên giường, tử ©υиɠ bị cắm run rẩy không ngừng, đau đớn lẫn sung sướиɠ nảy lên trong đầu như bắn pháo hoa.

Cố Ánh Liễu thở hổn hển, quỳ gối đằng sau thiếu niên, nhéo nhéo eo cậu, bắt đầu một trận đánh buổi sớm.

Dung Nhứ bị đâm hai cái đau điếng, cảm thấy không đúng ở chỗ nào, "Ngươi.....có phải ngươi.....a á.......đã tỉnh sớm ...?"

"......" Cố Ánh Liễu phủ nhận, "Không."

Dung Nhứ còn muốn hỏi lại, nhưng âm thanh của cậu hoàn toàn bị Cố Ánh Liễu nuốt hết, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn phá vỡ bức tường non mềm ướŧ áŧ, tiếng nước da^ʍ mỹ trong doanh trướng hết sức rõ ràng, toàn thân thiếu niên nóng bừng bừng.

"...... A a...... Không được......" Dung Nhứ không dám bò đi đâu nữa, mỗi lần cậu bò lên phía trước một chút, thanh niên phía sau càng đâm ác liệt hơn như muốn đâm chết l*и cậu.

Cố Ánh Liễu xoa mông thịt hồng hào của cậu, làm lơ lời cầu xin của thiếu niên, thở gấp thúc thẳng vào tử ©υиɠ cậu.

Dung Nhứ bị ȶᏂασ cong ngón chân, khuôn mặt dính chặt vào giường để thanh niên thoải mái thọc vào rút ra trong người cậu.

Cố Ánh Liễu nhấp môi, trên trán nổi gân xanh, ác ý đâm mạnh vào chỗ yếu ớt nhất của thiếu niên.

Hắn tiểu dê con, tươi mới lại có thể khẩu.

Dê con bé nhỏ của y, tươi mới đáng cắn.

Dung Nhứ càng khóc to hơn, thống khổ qua đi, ngay lập tức tê dại triền miên cùng ngứa ngáy lan khắp người.

Thiếu niên rõ ràng là nhớ ăn không nhớ đánh, nước mắt trên mi còn chưa khô đã bắt đầu thoải mái rầm rì.

Cố Ánh Liễu bế cậu lên, xuống giường thẳng thẳng, chân trần đi đến chỗ rèm cửa.

Cả người Dung Nhứ treo trên người y, trọng tâm dồn hết vào dươиɠ ѵậŧ đang ép chặt l*и non của Cố Ánh Liễu.

Tư thế này làm Dung Nhứ phải cong eo, quá sâu, sâu như sắp chạm vào dạ dày cậu mất.

Thiếu niên thấp giọng nức nở, côn ŧᏂịŧ lại càng nghiền ép mạnh mẽ, gân xanh xẹt vào chỗ mẫn cảm, kéo theo một trận tê dại.

Cảm giác đó theo xương cụt chạy xuống, quá kí©h thí©ɧ rồi!

Cậu bị nâng tới nâng lui, mành trướng ở ngay trước mắt làm cậu sợ hãi cực điểm.

Biết rõ Cố Ánh Liễu sẽ không đi ra ngoài nhưng thiếu niên vẫn không thể không khẩn trương, ngón tay bé nhỏ ôm chầm lấy cánh tay Cố Ánh Liễu đang ôm mình, ra sức lui về đằng sau, l*и nhỏ kẹp chặt co rút.



Cố Ánh Liễu bị kẹp đến nhíu mày, giọng vẫn bình tĩnh nói với binh lính bên ngoài, "Đem một bồn nước ấm đến đây."

"Rõ." Binh lính khom người đáp.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, Dung Nhứ chui vào l*иg ngực của Cố Ánh Liễu nhẹ nhàng thở ra, bụng nhỏ phồng lên lắc lư, cẳng chân đá đạp lung tung.

Mấy tức sau, cậu bị ấn ngã trên bàn, thanh niên phía sau đột nhiên thở gấp, đè lên cậu đυ. không ngừng.

Bàn gỗ lạnh như băng ép vào ngực, cọ vào đầu ti.

Cậu bị xóc đến thở không nổi, "Ha...... A ưʍ......"

Thân dưới bị thanh niên kí©h thí©ɧ loạng choạng, bàn gỗ không chịu được trọng lượng cả hai người, rắc rắc kêu vang.

Dung Nhứ xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, binh lính thủ vệ sẽ nghe thấy mất.

Cậu bị đâm đến há miệng, mồ hôi ướt nóng từ trán chảy xuống bàn gỗ, cả khuôn mặt đỏ rực lên, nhìn đáng thương cực kỳ.

Sau khi đã chà đạp thiếu niên thành một vũng nước mềm mại dưới thân, cuối cùng Cố Ánh Liễu cũng đại phát từ bi, nhanh chóng thúc thêm mấy cái rồi bắn hết vào thân thể thiếu niên.

Thời gian bắn tinh vô cùng lâu, thiếu niên bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ như dòng nước mãnh liệt tràn vào, run rẩy không ngừng, hai chân đá đạp lung tung cũng phải ngừng lại, mệt mỏi rũ trên mặt đất.

Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên bị ȶᏂασ hai mắt thất thần, để binh lính đặt bồn nước ngoài bình phong.

Côи ŧɧịt̠ lớn dần dần rút ra khỏi lỗ l*и, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo chân thiếu niên uốn lượn rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Y ôm thiếu niên vào trong ngực, vì không có ngọc thế lấp đầy nên dịch da^ʍ chảy hết vào bồn gỗ, nước ấm trong trẻo thoáng vẩn đυ.c.

Cố Ánh Liễu lấy ngón tay đào hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong l*и thiếu niên, lòng bàn tay xẹt qua chỗ mẫn cảm.

Chuyện này đối với Dung Nhứ đích thực là một khổ hình ngọt ngào.

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được cái thứ chất lỏng đã ở trong bụng cả một ngày được moi ra hết, sung sướиɠ run người.

Hạt le mẫn cảm bị thanh niên ấn, kiều nộn nhô lên lại thích dính sát vào ngón tay thanh niên, làm cậu theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Tất cả là tại Cố Ánh Liễu, "Tắm gội."

Y mạnh mẽ tách hai chân thiếu niên ra, ngón tay chọc vào lỗ da^ʍ còn ướt mềm.

Dung Nhứ bị tra tấn điên rồi.

Cậu ngồi ở trong bồn, khóc thút tha thút thít nức nở, "...... A a...... Tiểu Nhứ Nhi...... Không muốn...... Muốn...... Oa a hức...... Không muốn...... Bảo bảo......"

Cậu bị Cố Ánh Liễu ȶᏂασ chết mất.

Ánh mắt Cố Ánh Liễu hung ác nham hiểm đến dọa người.

Dung Nhứ nhìn thần sắc thanh niên, theo bản năng ngừng thanh âm, nâng cánh tay lên xoa xoa nước mắt, ngay sau đó khóc càng to hơn, "Ta không muốn...... Muốn...... Hức...... Ngươi đánh ta a......"

Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ, "Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ đánh ngươi......"

Dung Nhứ mếu máo: "Tối hôm qua ngươi đánh ta."

Cố Ánh Liễu: "Không giống nhau."

Dung Nhứ: "Giống nhau."

Cố Ánh Liễu: "Vậy Tiểu Nhứ Nhi bây giờ là muốn ta đánh ngươi hai cái y như hôm qua hửm? Phải không?"

Dung Nhứ sợ tới mức lắc lắc đầu, không nói chuyện nữa.

Cố Ánh Liễu bế cậu lên, quen tay mặc quần áo cho cậu, đút xong đồ ăn sáng thì vỗ cậu đi ngủ, bản thân tắm rửa đơn giản rồi ra khỏi doanh trướng.

Mô hình xe công thành hẳn là đã làm xong rồi, y phải đi nghiệm thu.



Cố Ánh Liễu đến quân trướng xử lý việc.

Sáng sớm mùa hè.

Cố Ánh Liễu chào đồng liêu, vén rèm lên vào trong quân trướng.

Muốn trong một tháng đánh ban được thành Thịnh Kinh, mọi thứ cần chuẩn bị đương nhiên không chỉ có xe công thành.

Thành Thịnh Kinh trải qua vô số chiến hoả, tường thành được gia cố liên tục, cao lớn vững chắc, muốn đánh hạ không dễ.

Cố Ánh Liễu chấm mực viết tên vương tử của tộc Khương, Thác Mộc Tuỳ.

Dựa theo suy đoán của y, Thác Mộc và Hoắc Trừng hẳn là đã ký kết một hiệp nghị nào đó, cũng không biết đến tột cùng có phải là Thác Mộc Tuỳ giả vờ thua để lấy được tài vật bồi thường không, hay là Hoắc Trừng vốn có thể một lần kết thúc lại lưu lại mạng cho bọn họ, mục đích lấy chiến nuôi quân.

(Ý là Hoắc Trừng lợi dụng tiền tài lương thảo của triều đình để nuôi dưỡng Hoắc gia quân cho mục đích riêng)

Cho dù là chân tướng thế nào, y cũng nên thử lợi dụng con cờ này xem sao.

Thác Mộc Tuỳ là loại người gì y đã từng nghe qua, mẫn cảm đa nghi, đã từng bởi vì thị nữ lấy nước ấm dính hai mảnh lá cây mà hoài nghi đối phương có dị tâm, trực tiếp chém chết.

Cố Ánh Liễu dùng mực Nam Lăng đặc biệt, bắt chước bút tích và cách nói của Hoắc Trừng viết thư cho Thác Mộc Tuỳ.

Ta là Hoắc Trừng, bất đắc dĩ phải viết thư cho ngươi, quân chủ Dung Nhứ đang vây ta và Thịnh Kinh, không thể thoát khỏi. Hiện giờ toàn bộ binh tướng đều phải điều xuống dưới thành Thịnh Kinh, mong quân cấp cứu.



Cố Ánh Liễu viết xong, xem xét mấy lần không còn vấn đề gì nữa, lại lấy huân hương bách hoa mà Nhϊếp Chính Vương Dung Tích yêu nhất xông lên, cất thư vào ống trúc.

Y sao chép lại ba phần theo cách tương tự, bỏ vào ống trúc.

"Hạ Lĩnh." Cố Ánh Liễu gọi.

"Có." Thủ lĩnh Ám Lang Vệ Hạ Lĩnh lập tức xuất hiện trong quân trướng nghiêm túc chờ chỉ thị.

"Mang ba phong thư này đưa cho Thác Mộc Tuỳ," Cố Ánh Liễu rũ mắt, "Đầu tiên cưỡi ngựa đưa đến biên cảnh, rồi dùng bồ câu đưa đến doanh địa của Thác Mộc Tuỳ."

"Rõ, đại nhân." Hạ Lĩnh nửa quỳ trên thảm tiếp nhận ba cái ống trúc, chuẩn bị cáo lui rời đi.

Cố Ánh Liễu gọi hắn lại, "Trói một người từ trong thành Thịnh Kinh ra có làm được không?"

"Nếu không nhiều ám vệ lắm, có thể trói ra ngoài nhưng không chắc không kinh động địch nhân." Hạ Lĩnh trả lời.

"Có thể kinh động địch nhân, cũng có thể không cần bảo đảm an nguy," Cố Ánh Liễu nhìn bản đồ trên tường, "Ta vô cùng nhớ nhung vị đệ đệ kia của ta, nó ở trong thành ta thực sự không yên tâm, thỉnh ngươi nhất định phải đưa được nó đến đây."

Hạ Lĩnh do dự nửa nháy mắt, nhưng vẫn đáp ứng.

"Nhanh lên." Cố Ánh Liễu phất phất tay để Hạ Lĩnh lui ra ngoài.

Quân trướng không lớn, tụ tập một đống người.

Cố Ánh Liễu nhìn chung quanh một vòng, "Ta kêu các ngươi lại đây, là có chuyện thương lượng."

Mọi người liếc nhau lại cúi đầu, bọn họ không cho rằng thanh niên trước mặt này yếu đuối dễ bắt nạt, nói là có việc thương lượng, sợ không phải là muốn bọn họ làm pháo hôi.

Cố Ánh Liễu biết tính toán trong lòng tướng lãnh, đơn giản là để người ta làm việc, mình thì chờ đến khi chiến tranh kết thúc thì kiếm quân công.

Y nói muốn vây khốn Thịnh Kinh, tiêu diệt tặc tử, mấy tướng lãnh quận huyện này đến nhanh như vậy phần lớn là cảm thấy chuyện này sẽ liều ăn nhiều thôi.

"Ai muốn trở về quận huyện, bây giờ có thể nói thẳng, nếu các ngươi không muốn đánh, ta cũng có thể đồng ý. Tả hữu muốn đánh hạ thành Thịnh Kinh sẽ cần rất nhiều binh lực, không nên ở đây lãng phí gạo thóc." Cố Ánh Liễu gõ gõ bàn.

Thiên hạ nhốn nháo toàn vì tư lợi.

Xác định được rõ lần này xong, chuyện y muốn làm sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Mọi người không trả lời.

"Ngày mai ai nguyện ý xuất chinh, hãy xưng tên ra." Cố Ánh Liễu không lạ gì với không khí trầm mặc này, lăn lộn trong quan trường mười năm, da mặt không dày không sống nổi.

"Ta nguyện xuất chinh, thủ tướng huyện Ninh Viễn nguyện ý xuất chinh." Trong một góc, một bóng hình đứng lên.

Cố Ánh Liễu: "Còn có ai?"

Trong quân trướng lặng ngắt như tờ, Cố Ánh Liễu cười nhạo một tiếng, "Thủ tướng huyện Ninh Viễn, ngươi về đi."

Trong đám người phát ra tiếng cười.

Cố Ánh Liễu trực tiếp làm lơ nam nhân trịch trục đang ủ rũ, "Về Ninh Xa, có việc cho ngươi."

"Rõ."

Cố Ánh Liễu lại cho tướng lãnh lui ra, thúc giục giới bị đem mô hình trình lên.

Thanh niên ngồi trước án thư sửa lại mô hình, trong ánh mắt cất giấu một sự chắc chắn chưa từng có.

Chân trời bốc cháy lên ráng đỏ, cam hồng đan chéo, sắc thái sáng lạn.

Cố Ánh Liễu đang định về doanh trướng xem Dung Nhứ, Ám Lang Vệ ném một người vào doanh trướng của y.

Người tới cả người mặc tơ lụa cẩm y, xiêm y bị thọc vài cái lỗ, chật vật mà nằm trên mặt đất.

Cố Ánh Liễu ngồi xổm xuống, nhìn mặt cậu ta.

Thanh niên liếc mắt một cái nhìn thấy y, lập tức hoảng sợ như nhìn thấy ác quỷ.

"Cho nên, ngươi cũng trùng sinh phải không?" Cố Ánh Liễu ngữ điệu bình tĩnh không gợn sóng.

Cố Dịch Sơ nằm trên mặt đất điên cuồng lắc đầu.

Cậu ta còn tưởng là vị bằng hữu nào nghe nói mình bị vây khốn ở Thịnh Kinh nên mới đến giải cứu, bằng không sao lại không tiếc mạng mà cứu cậu ta ra khỏi hang hùm hang cọp, ai ngờ lại là Cố Ánh Liễu.

Cậu ta nên nghĩ đến.

"Dịch Sơ, ta không thích người khác nói dối." Cố Ánh Liễu nói chuyện thân mật.

"Ngươi...... Ngươi cũng là......" Cố Dịch Sơ lắp bắp mà nói, chẳng lẽ Cố Ánh Liễu cũng trùng sinh?

"Ừ." Cố Ánh Liễu gật gật đầu.

Cố Dịch Sơ nuốt nước miếng, trực tiếp ngất đi.

Cố Ánh Liễu đứng dậy, "Vẫn vô dụng như thế."

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Trứng màu không có nội dung, không cần gõ.

——
« Chương TrướcChương Tiếp »