Bên ngoài doanh trướng có tiếng đổi gác, gần như trong gang tấc.
Dung Nhứ ngón tay xuyên tiến thanh niên phát đỉnh bên trong, khó nhịn mà run rẩy chính mình cẳng chân.
Lỗ nhỏ róc rách chảy nước, ướt sũng trang giấy Tuyên Thành sang quý, giấy mỏng ướt nhẹp dính vào đùi cậu, làm cậu cảm nhận được rõ ràng cảm giác sền sệt nhớp nháp của nước da^ʍ của mình.
Côn ŧᏂịŧ nhỏ của cậu ở ngay bên cạnh má thanh niên, làn da nhạy cảm cọ lên khuôn mặt ửng hồng diễm lệ vì tìиɧ ɖu͙© của thanh niên.
Dung Nhứ cảm thấy thẹn quá, dươиɠ ѵậŧ cũng vì thế mà ngẩng cao đầu hơn. Khuôn mặt thanh lệ thánh khiết của thanh niên bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu phun lên lấm tấm, khóe môi vẫn còn dính dâʍ ɖị©ɧ tanh ngái, giống như vấy bẩn hết cả người y vậy.
Thiếu niên bất an cuộn ngón chân, tay chân bủn rủn, đỡ lấy đầu Cố Ánh Liễu.
Hộŧ ɭε béo mập bị y liếʍ qua liếʍ lại, bao nhiêu nước l*и thơm ngọt đều bị thanh niên mυ"ŧ hết, vừa nóng bỏng vừa khó chịu.
Bên trong lỗ l*и như có một lò lửa khổng lồ, mà đầu lưỡi thanh niên chính là mồi lửa sắc bén nhất, độ ấm cứ thế tăng cao, tích tụ cùng một chỗ, thiêu đốt cả người cậu ú ớ không nói ra tiếng.
"...... Ưʍ......"
Dung Nhứ không biết làm sao, chỉ đành nằm im như cá trên thớt rêи ɾỉ, mí mắt càng lúc càng nặng.
Cậu chỉ muốn kẹp chặt hai chân lại, trốn thoát khỏi sự tra tấn giày vò này, nhưng lại nghĩ tới lời thanh niên nói thích liếʍ l*и mình, lại rụt rè banh chân ra rộng hơn, hẩy l*и về phía Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu bị sự chủ động của thiếu niên kí©h thí©ɧ suýt thì chảy máu mũi.
Bé yêu đã chủ động, đương nhiên y không thể nào từ chối được. Y ra sức liếʍ lộng mép l*и mềm mại mà dày béo, vách thịt co bóp dữ dội cuốn chặt lấy đầu lưỡi y, hơi thở nóng bỏng dồn dập như muốn khiến cậu chết đuối.
Dung Nhứ cắn môi, chỉ môi lưỡi đã không thỏa mãn được cậu nữa rồi, cả bé sò lẫn bé cúc đều ngứa đến phát điên.
Cậu nhắm mắt lại, ngửa cổ thừa nhận tra tấn mãnh liệt cả hai nơi.
Cậu muốn mang thai bảo bảo.
Trong tưởng tượng của cậu, Cố Ánh Liễu dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ thẳng vào lỗ l*и mình, thứ đó vừa thô to lại nóng bỏng như cây gậy sắt nóng hôi hổi, chỉ cần nhét vào là có thể san bằng mọi cơn ngứa của cậu.
Nhưng bây giờ còn chưa đuổi được Dung Tích, chưa được ȶᏂασ l*и.
Dung Nhứ tiếc nuối mà nghĩ, mắt nai gục xuống, nản lòng cực kỳ.
Trong giây lát, nản lòng lại bị kí©h thí©ɧ do thanh niên ăn l*и hòa tan, thanh niên ác ý cắn mép thịt kéo ra, dùng hàm răng nhợt nhạt đè nặng lên thịt l*и mỏng manh yếu ớt.
Cả l*и bị ăn hết, hộŧ ɭε vừa bị nghiền ép lại cọ xát, bé bào ngư không kìm chế được mà không ngừng chảy ra nước da^ʍ.
Dung Nhứ vô lực, mép l*и giật giật co rút, thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Cậu liên tục bị kɧoáı ©ảʍ dồn dập như điện giật đánh đến nỗi không tỉnh táo được nữa, mồ hôi nóng ướt chảy trên da thịt, từng giọt nước mang mùi đào ngọt theo hõm hông chảy xuống, như đang khám phá khắp cơ thể cậu.
Thiếu niên kẹp ngón chân, ngừng thở, nắm chặt đầu tóc Cố Ánh Liễu.
Tại sao vẫn còn chưa đến?
Cơ bắp cậu căng chặt quá lâu đến nỗi muốn rã ra, cổ ngửa ra sau như một cây cung kéo giãn, nơi mẫn cảm cứ liên tục bị đầu lưỡi mạnh mẽ công phá, tình triều như bão lũ ào ạt xông tới cuốn cậu đi.
Còn chưa đủ.
Cậu giống như bình nước ấm bên cạnh bếp lò chờ được đầu bếp dùng đến, củi đốt sắp hết, liền lấy nước ấm bên cạnh đốt đến cao trào (?)
("Hắn như là chờ ở ấm nước bên cạnh chờ thủy khai đầu bếp, sài đã thiêu đốt hầu như không còn, liền chờ dư ôn đem hồ trung nước ấm đốt tới cao trào." Tác giả viết segg mà so sánh nhân hóa ẩn dụ hoán dụ nói giảm nói tránh cao siêu quá không lĩnh ngộ nổi)
Thiếu niên cắn chặt răng, mị thịt bị Cố Ánh Liễu cắn cho tê dại cũng không phát hiện.
—— Hức.
Nước sôi bắt đầu bùng lên.
Lỗ nhỏ như cây đàn đứt dây, cơ bắp buông lỏng, dâʍ ɖị©ɧ từ sâu trong tử ©υиɠ ào ra như thác, dục căn nãy giờ gắng gượng cũng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đã hơi lỏng.
Cậu thở hổn hển, cố gắng nuốt từng ngụm khí, vừa mới ngã xuống đã được thanh niên nhẹ nhàng ôm lấy eo.
Cố Ánh Liễu nuốt hết nước l*и tanh ngọt vào miệng, lại hôn lên côn ŧᏂịŧ ngạnh trướng của thiếu niên một cái, "Bệ hạ sẽ luôn thích ta đúng không?"
Mông thịt đẫy đà của Dung Nhứ bị bàn tay tàn ác của thanh niên đè lại xoa bóp, vết chai mỏng trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua da thịt mịn màng, tát cho hai quả đào rung rinh ngon miệng.
Thanh niên dường như đặc biệt thích cái trò mắc dại này, cứ trêu đùa miết, làm tim Dung Nhứ cũng co bóp dữ dội, nhấc lên tận cổ họng.
Trong nháy mắt, thiếu niên như cảm nhận được toàn bộ sự hèn mọn cùng lo lắng của Cố Ánh Liễu, cậu nâng khuôn mặt diễm lệ của thanh niên lên, in lên đôi môi dính dớp nước da^ʍ của mình một cái hôn thật sâu.
"Ánh Liễu không buông tay Tiểu Nhứ Nhi, Tiểu Nhứ Nhi sẽ luôn luôn thích Ánh Liễu."
Cảm xúc nôn nóng xúc động của Cố Ánh Liễu dường như đã được trấn an, dựa vào đùi thiếu niên, từ từ bình tĩnh lại.
Dung Nhứ không ngờ Cố Ánh Liễu lại lo được lo mất đến thế này.
Cậu vỗ vỗ lên mặt y, Cố Ánh Liễu là đẹp nhất, hoàn hảo nhất, từ phú binh trận mọi thứ đều giỏi, còn chiều chuộng cậu, đi vài bước cũng sợ cậu mệt, làm sao mà tìm được bạn trai tốt như thế nữa.
"Ánh Liễu, ngươi phải tự tin lên," Dung Nhứ nói, "Thịnh Kinh thiếu nữ nào cũng muốn gả cho ngươi, lại còn có bao nhiêu tài tử ái mộ ngươi, ngươi tốt như thế, ai lại không thích ngươi."
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, trong con ngươi đen nhánh vô hạn toàn là hình ảnh của y, dường như thật sự cảm thấy y là người tốt nhất trên đời.
Cố Ánh Liễu cong khóe miệng, lại dán đến hôn hôn thiếu niên.
Kỳ thật y không tốt chút nào, cánh tay phải vì lời thiếu niên nói lại run rẩy. Y chỉ muốn lột trần thiếu niên, không cho phép cậu mặc quần áo, dùng xiềng xích giam mắt cá chân cậu lại, dùng dây thừng trói chặt cổ tay của cậu, cầm tù cậu vĩnh viễn ở kim điện, không cho bất luận kẻ nào nhìn.
Đây là trân bảo mà y phát hiện ra.
Cố Ánh Liễu nắm chặt tay thành quyền, nỗ lực áp chế dã thú trong ngực.
"Ánh Liễu," Dung Nhứ kinh hô một tiếng, "Tay ngươi chảy máu."
Thiếu niên nôn nóng bẻ tay thanh niên ra, máu đỏ nhuộm bàn tay trắng nõn, nhìn ghê người vô cùng.
"Ngươi sao vậy?" Dung Nhứ hoảng hốt rơi nước mắt, "Có phải là gần đây áp lực quá không, đừng vội mà, chỉ cần chúng ta vây thành đủ lâu, một ngày nào đó sẽ đánh hạ được Thịnh Kinh thôi."
Cố Ánh Liễu bừng tỉnh hoàn hồn, "Ta không sao."
"Sao lại không sao?" Dung Nhứ sợ muốn chết.
Cậu muốn nhìn thấy bất kì vết thương nào trên người Cố Ánh Liễu nữa, lần trước Cố Ánh Liễu bị Hoắc Trừng đâm bị thương đã suýt nữa dọa cậu ngất chết.
Nếu không có Cố Ánh Liễu, cậu ở lại Lê Triều có ý nghĩa gì?
Dung Nhứ lấy khăn tay trong ngực Cố Ánh Liễu ra, lau sạch máu tươi trên tay thanh niên, lại lấy kim sang dược đổ lên vết thương.
"Phù......" Dung Nhứ chu miệng, ôm tay Cố Ánh Liễu, "Thôi, không đau."
"Giống như thật sự không đau nữa vậy." Ánh mắt Cố Ánh Liễu dừng trên má thiếu niên.
"Thật vậy chăng?"
"Ừm."
"Phù...... phù......"
Trong doanh trướng yên tĩnh, thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên án thư bằng gỗ mun, bên dưới sống lưng trắng nõn là tập giấy Tuyên Thành sũng nước.
Cậu ôm lấy ngón tay thon dài của thanh niên, nhíu mày thổi vết thương.
Cố Ánh Liễu ngửa đầu, xem đến cơ hồ ngây ngốc.
Trong khoảng thời gian này, Dung Tích bên kia không có bất kì động tác nòa.
Cái chết của Hoắc Trừng giống như đá vứt xuống hồ, không gợi lên bất kì gợn nước nào.
Bàn tay của Cố Ánh Liễu được Dung Nhứ băng bó cẩn thận, y ngồi trong doanh trướng đánh cờ một mình.
Hẳn là có sai sót ở đâu mà y chưa phát hiện ra.
Hết thảy thuận lợi đến đáng ngờ, Hoắc Trừng đã chết, Dung Tích cô độc.
Chỉ cần y đánh bại Dung Tích, trò phản loạn khôi hài này có thể hạ màn.
Y nhìn thiếu niên vẫn đang ngủ ngon lành, lại nhìn bàn cờ.
Cố Ánh Liễu đặt bản thân vào tình huống của Hoắc Trừng, y không nên khinh thường đối thủ là loại ngu ngốc, hữu dũng vô mưu (*).
(*): Đầu óc ngoo si tứ chi phát triển
Từ khi Hoắc Trừng bị tụ tiễn của y bắn trúng, hắn bình tĩnh chờ đợi một kiếm của y hướng tới, đó mới là khó lý giải. Hoắc Trừng rất bình tĩnh, không phải là thằng đần hành động theo cảm tính, lần đầu tiên đến địch doanh chọn lúc Tiểu Nhứ Nhi không có Tiểu Ngũ bảo hộ, lần thứ hai gϊếŧ chết binh lính lung lạc quân tâm, lần thứ ba xác định y bệnh nặng khó chữa, đã giao hết ám vệ đi bảo hộ Tiểu Nhứ Nhi mới bước vào doanh trướng.
Hắn rất cẩn thận, tỉ mỉ hiểu rõ thời cơ, nhưng khi chiến đấu với người Khương là thế nào?
Tại sao lại giống hệt trẻ nhỏ đánh trận, không có nửa điểm kỹ thuật đáng nói.....
Y cho rằng Hoắc Trừng là một bao cỏ, thực tế, Hoắc Trừng và bao cỏ cách khá xa đấy.
Cố Ánh Liễu cầm quân trắng, thường phục tím đậm càng làm y thêm xuất trần, nhìn qua tựa thư sinh thanh nhã.
Y có thể đoán được Dung Tích sẽ ngồi im ngư ông đắc lợi, Hoắc Trừng có đoán được không?
Ba bọn họ vì mục đích khác nhau mà hình thành vị thế chân vạc, Hoắc Trừng vì quan hệ lợi ích mới không thể không bị cột chặt với Dung Tích, nhưng nếu hắn thành công gϊếŧ chết mình, có thật sự cung phụng Dung Tích là chủ không?
Cố Ánh Liễu suy đoán tính toán của Hoắc Trừng, lại nhìn về phía Dung Nhứ đang ghé vào bàn ngủ say.
Có lẽ, trù tính mà vốn dĩ Hoắc Trừng lo lắng, căn bản là không có Dung Tích.
Nâng đỡ Dung Tích đăng đế chỉ là để mê hoặc hắn, để hắn sung sức gϊếŧ chết mình, sau đó phản bội lại Dung Tích, lại có Thái hậu nương nương đảm bảo nghênh Tiểu Nhứ Nhi hồi cung.
Đậu Hồi Chương đã bị Thái Hậu phái đi mất, bà cũng tỏ vẻ sẽ không truy cứu, gây phiền toái cho Đậu Hồi Chương, chỉ cần Đậu Hồi Chương trợ giúp y và Bệ hạ.
Hậu vị bỏ trống, là nam tử duy nhất trong kinh đô xứng đôi với Dung Nhứ, lại có quân công trong người, Hoắc Trừng chỉ cần gật đầu là có thể làm chủ Tiêu Phòng Điện.
Cố Ánh Liễu tiếp tục suy đoán từng dấu vết để lại, trong đầu hiện lên người Khương đã bị y bỏ qua, cùng với việc Hoắc Trừng và Dung Tích đều lần lượt đi qua Nam Dương.
Hợp xà hương là y lệnh cho Ám Lang Vệ cải tiến chất độc lúc trước từng bị trúng, trừ phi đã được cấp giải dược, bằng không sẽ không có cách nào chống cự khí độc xâm nhập.
Hoắc Trừng hẳn là đã chết.
Nhưng y không thấy thi thể Hoắc Trừng, thực sự khó có thể an tâm.
Điều tiếp theo đang chờ y, rốt cuộc sẽ là cái gì?
Hoắc Thái hậu có đem cái chết của chất nhi tính lên đầu y không, hay là Dung Tích?
Đậu Hồi Chương hiện tại nghe lệnh của ai?
Y dường như lâm vào một tình thế nguy hiểm, tất cả trợ giúp người khác đưa cho y chẳng qua đều là vì mưu đồ của chính họ, không có gia quốc đại nghĩa, chỉ có ích lợi và tính kế.
Nếu Hoắc Trừng không chết, vậy thì tất cả những gì y cố gắng đều sẽ may áo cưới cho kẻ khác.
Nhân vi kỳ thủ, y vì quân cờ.
Cố Ánh Liễu trào phúng cười.