Trong triều tĩnh lặng đến châm rơi cũng nghe rõ, đồng hồ nước trong góc lẳng lặng phát ra tiếng tách tách.
Dung Nhứ cảm thấy mình đùa hơi quá rồi, ban đầu định bán nhân tình cho Cố Ánh Liễu, ai ngờ tiễn luôn lão cha y về với tổ tiên.
"Cô cho rằng hình phạt như vậy quá nặng, phán quyết lưu đày như cũ đi."
Dung Nhứ ho nhẹ hai tiếng, đây là lần đầu tiên cậu bác bỏ quyết định của thần tử, hơi thấp thỏm.
"Vâng, Bệ hạ." Thẩm Già liếc nhìn Cố Ánh Liễu, lui về chỗ cũ.
Kết thúc triều hội, Từ Thành Hoằng lại đến tìm Cố Ánh Liễu.
"Chúc mừng Cố Thị lang. Ngày nào đó một bước lên may, chớ quên người dìu dắt."
Cố Ánh Liễu liếc xéo hắn một cái.
Từ Thành Hoằng bị ánh nhìn lạnh lẽo của y dọa sợ đứng im tại chỗ. Hắn chưa từng nghĩ người như Cố Ánh Liễu có thể có ánh mắt hung ác đến thế. Ngày trước y luôn ôn hoà, cho dù bị trào phúng vẫn lễ phép khắc chế.
Chưa từng có tình huống này diễn ra, y như một con dã thú, chỉ sơ sảy thôi sẽ bị y lao tới cắn xé không còn xương.
"Cút."
Từ Thành Hoằng bước đi cùng tay cùng chân như con rối.
-
Cảnh tượng trong mơ quá chân thật, Cố Ánh Liễu theo thói quen mà đi đến thư phòng Tuyên Đức Điện.
Nửa tháng nay y vừa hạ triều đã ở cùng Bệ hạ, cũng chẳng ai thấy có gì không hợp lý.
Cố Ánh Liễu đứng trước thư phòng, nhìn cánh cửa sơn đỏ khắc hình hoa mộc, ngực đột nhiên rối loạn đến lợi hại.
Lúc này trước kia, Dung Nhứ sẽ ngồi trong thư phòng chờ y, mềm mại gọi:
"Ánh Liễu, ngươi tới rồi."
Không biết hôm nay, Dung Nhứ có ngồi trước án thư chờ y không.
Ngón tay thon dài chạm vào khung cửa, chưa kịp đẩy cửa mà vào, cửa gỗ đã kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
"Ánh Liễu, hôm nay ngươi bị người ta quấn lấy à?"
Dung Nhứ ló đầu ra, da thịt trắng nõn bị khung cửa màu hồng phản chiếu nhuộm thành màu hồng nhạt, giống y như đúc người trong mộng của y.
Cố Ánh Liễu che lại ngực, tình cảnh trong mộng tư vị mất hồn, du͙© vọиɠ mãnh liệt điên cuồng va chạm lao tù trong tâm trí, đầu ngón tay rung rung run rẩy.
Y đẩy cửa ra, ngồi xuống bên án thư.
Tiểu Nhứ Nhi, ngươi đừng chọc ta nữa.
Cố Ánh Liễu cắn chặt răng, như cũ đuổi Dung Nhứ ra thư phòng.
(Riết rồi không biết phòng ai luôn)
"Ngươi đi ra ngoài!"
Dung Nhứ lẻ loi đứng một mình trước cửa thư phòng. Cậu có nghĩ nát đầu thì cũng không tài nào hiểu được tại sao tính tình Cố Ánh Liễu lại chuyển biến lớn đến vậy, cho dù là vì thanh danh thì cũng không đến nỗi giận lâu vậy chứ nhỉ.
Hôm nay trong lúc thượng triều, cậu còn bác bỏ tấu của Thẩm Già đòi xử trảm Cố Vạn Sinh mà, thế mà vẫn không cho cậu sắc mặt tốt.
Lòng sếp như kim đáy bể.
Điền Cát thấy riết quen, Bệ hạ bọn họ theo đuổi người ta thật lạ kỳ, giao ra cả hoàng quyền.
Ai mà lại có thể từ chối tình yêu nồng nhiệt đến thế chứ! Chắc chắn Bệ hạ sẽ thành công!
Dung Nhứ không biết trong đầu Điền Cát đang diễn ra chuyện gì, bảo ông đi tìm thư tịch dễ hiểu chút thì ông đưa cho cậu cả một xe xuân cung đồ phiên bản luxury limited.
Y ngồi ngay ngắn phía sau điện, hứng thú bừng bừng mở ra. Bên trong tất cả là gay segg full HD không che, còn kí©h thí©ɧ hơn một tỷ lần tiểu thuyết.
Cậu đã làm gì sau mà phải gặp chuyện này...
Cậu ném xuân cung đồ sang một bên, tiếp tục học chữ, không thể bắt Cố Ánh Liễu phê tấu chương cả đời cho cậu được.
Vừa hôm qua cậu hỏi Điền Cát xem Tiểu Hoàng đế có bao nhiêu tiền trong quốc khố, mới biết được Tiểu Hoàng đến nghèo đến rớt mồng tơi, chẳng biết tiền của cậu ta vứt vào chỗ nào, muốn giúp đỡ Cố Ánh Liễu cũng không được.
-
Cố Ánh Liễu ở thiên điện được hai ngày thì sốt tưng bừng.
Phong hàn đến như lũ bão, thanh niên bị sốt cao nằm liệt trên giường, gò má điệt lệ bị hun đỏ bừng, cau mày như chịu thống khổ cực đại.
Dung Nhứ đứng ở mép giường mà nóng lòng như kiến bò trên chảo, quay lung tung bên cạnh thái y bắt mạch.
"Thái y, bệnh của Cố Thị lang có khỏe được sớm không?"
Dung Nhứ nghĩ rằng mình đã thay đổi được cốt truyện, lúc Cố Ánh Liễu quỳ trong mưa thì mang y về tầm điện, sẽ không bị nhiễm phong hàn, ai mà ngờ y ở thiên điện hai ngày đã bệnh rồi.
Chẳng lẽ là vận mệnh chú định, thụ chính trong cố truyện không thể thay đổi sao?
Thiên điện được đốt than lên ấm áp.
Điền Cát thẩm vấn thái giám cũng nữ hầu hạ, vẫn không phát hiện tình trạng bỏ bê Cố Ánh Liễu.
Sao y lại nhiễm phong hàn được?
(Nwsg quá tắm nước lạnh thì chả thế)
Chuyện này chỉ có thể hỏi Cố Ánh Liễu, nhưng y sốt cao bất tỉnh, ông cũng chẳng thể hỏi chuyện là ra làm sao.
"Thần đã khai phương thuốc xong rồi, nửa tháng là sẽ khỏi bệnh." Thái y vuốt râu trầm tư. Nữ tử để tranh sủng mà không từ thủ đoạn thì lão gặp qua rồi, nhưng chưa rừng thấy nam nhân nào liều mạng đến thế này để giành được sự quan tâm của thánh thượng. Phong hàn chứ có phải là muỗi đốt đâu.
Mới chỉ phải ở thiên điện hai ngày mà đã vội vã ép Bệ hạ hồi tâm chuyển ý.
Ài.
Thái y thở dài làm Dung Nhứ sợ tức cả ngực.
Cậu tự an ủi chính mình là thụ chính là con trời mà, không chết được đâu, nhưng đến lúc đối diện với sự thật thì cậu vẫn không ngừng lo lắng.
"Thật sự sẽ không lưu lại bệnh căn?"
Nguyên tác ghi, mỹ nhân ốm yếu đi một bước ho hai lần, mảnh mai khiến người ta thương tiếc.
Nhưng cậu lại không phải công chính. Cố Ánh Liễu thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi thì cậu mới bám víu được vào cây cổ thụ này.
"Cố Thị lang thân thể rất khỏe mạnh, bình thường sẽ không lưu lại bệnh căn." Thái y nói.
Dung Nhứ rất nghi ngờ lời nói của thái y, trong ấn tượng của cậu, Cố Ánh Liễu với "thân thể khỏe mạnh" hoàn toàn không hề liên quan.
"Được"
Thái y cáo lui, hai chén trà sau, cung nữ liền bưng thuốc lên.
Dung Nhứ ngồi bên cạnh nhìn cung nữ đút thuốc cho Cố Ánh Liễu, chắc là vì sợ cậu nên cô cung nữ cứ thế múc cả muỗng nước thuốc đắng nghét đút thẳng vào khớp hàm y, hơn nửa nước thuốc chảy hết xuống gối đầu.
"Ngươi xuống đi, để Cô làm."
Cô cung nữ nhỏ co rúm người quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha mạng.
"Bệ hạ tha mạng."
Dung Nhứ bây giờ mới nhớ ra cậu đang là bạo quân, lúc trước cậu với vai phụ trong tiểu thuyết không có xung đột gì nên không để ý bao giờ.
"Không phạt ngươi, đi xuống đi," thiếu niên nhìn quanh bốn phía, "Các ngươi đều đi ra ngoài hết."
Cậu đút thuốc cho Cố Ánh Liễu cũng hơi khó coi, thôi thì cố gắng đừng để mỹ nhân bị phá tan hình tượng.
Thanh niên an tĩnh nằm trên giường Cẩm, da thịt non mịn tựa như thịt quả vải mọng nước, xung quanh y cũng như sáng bừng lên.
Hồi nhỏ cậu rất khó hiểu như tại sao hoàng tử lại có thể hôn xác công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc, nhưng nếu công chúa Bạch Tuyết là Cố Ánh Liễu thì... cậu cũng sẽ làm như hoàng tử.
Cậu đang nghĩ cái gì vậy trời...
Dung Nhứ lấy tay bịt mũi Cố Ánh Liễu, thừa dịp y mở miệng hô hấp liền đút thuốc vào miệng y ngay lập tức.
Ngón tay chạm vào da thịt tinh tế ấm áp, Dung Nhứ nhân cơ hội xoa bóp khuôn mặt Cố Ánh Liễu. Người gì đâu mà đẹp mê hồn, khó trách ba tên công kia đánh nhau vì y...
Cố Ánh Liễu tỉnh lại lúc nửa đêm, mở mắt liền thấy Dung Nhứ đang ngồi ở mép giường.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, thiếu niên ôm thư tịch trong lòng, cả người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hoà.
Cố Ánh Liễu ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào bóng hình thiếu niên, hoảng hốt như trở về năm sáu tuổi, mẫu thân y cũng thức trắng đêm chăm sóc cho y như vậy.
Y che lại du͙© vọиɠ lại đang hùng hổ muốn chui ra, rũ mắt giấu đi hàn quang đáy mắt.
Y không muốn lại có uy hϊếp.
"Ánh Liễu, ngươi muốn uống nước không?" Dung Nhứ nhỏ giọng dò hỏi.
Cố Ánh Liễu gật gật đầu.
Thiếu niên bưng lên một nước ấm, rót vào một cái ly đưa cho Cố Ánh Liễu.
"Ánh Liễ, ngươi về chủ điện ngủ đi."
Cố Ánh Liễu không hé răng.
"Ta ngủ ở thiên điện."
"Tùy ngươi." Cố Ánh Liễu biểu tình lãnh đạm.
......
-
Cố Ánh Liễu bị ốm, Dung Nhứ cũng ngại nhờ y đứng dậy phê tấu chương.
Hạ triều, cậu liền ngồi lì trong thư phòng dịch từng câu từng chữ trong tấu chương, bút son vẽ vòng chuẩn tấu, bút son lại xoá muốn bác bỏ.
Trong thiên điện, cung nữ dâng thiện mang đồ ăn đến rồi đứng dậy chuẩn bị cáo lui.
Đột nhiên thanh niên trên giường cất tiếng hỏi, "Bệ hạ đang ở đâu?"
"Hồi thị lang, Bệ hạ còn ở thư phòng."
"Ta có chuyện quan trọng cần gặp Bệ hạ, thỉnh cầu cô thông báo."
Cố Ánh Liễu không nghĩ ra Dung Nhứ đồ ngốc kia sẽ phê duyệt tấu chương một mình như thế nào.
Cậu thật ra rất thông minh, nhưng lại mềm lòng, nếu thật sự để cậu xử lý triều chính thì Lê Triều chắc loạn thành nồi cháo heo.
Cố Ánh Liễu lại nghĩ đến phụ thân còn đang bị nhốt trong lao ngục, đáng tiếc, xử trảm lại đổi thành lưu đày.
Tiểu Hoàng đế chắc hẳn là vì y.
A.
"Ánh Liễu, ngươi không thoải mái chỗ nào sao?"
Không mất nhiều thời gian, thiếu niên bước vào trong điện, tha thiết nói.
"Bệ hạ, ngươi đem tấu chương chuyển qua đây đi, ngươi đọc, ta tới phê." Cố Ánh Liễu suy yếu mà nói.
"Ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh đi," Dung Nhứ nhấp môi, trịnh trọng nói với Cố Ánh Liễu, "Ta có thể làm được."
Thiếu niên thanh âm ngọt nhu, còn chưa mất đi sự trẻ con trong đó.
"Ngươi cứ mang đến đây đi, ta một mình dưỡng bệnh ở đây cũng nhàm chán." Cố Ánh Liễu ho nhẹ.
"Được..." Dung Nhứ vội vàng bảo Điền Cát chuyển tấu chương, "Ngươi đừng kích động."
"Ừ, ta không sao." Cố Ánh Liễu đẩy tay Dung Nhứ ra.
Đôi tay thiếu niên tinh tế, phỏng chừng như nắm vào liền gãy, mu bàn tay nối với xương trụ cẳng tay mượt mà tinh tế, khiến người ta muốn hôn lên, liếʍ láp.
Thanh niên ánh mắt u ám, áp lực mà thở gấp.
"Bệ hạ, tấu chương tất cả ở chỗ này." Điền Cát bẩm báo rồi phất tay cho tiểu thái giám lui ra, lão khép lại cửa.
Cố Ánh Liễu nhìn qua chồng sách, bên trong rõ ràng là xuân cung đồ, bị ngụy trang bằng bìa sách xanh sẫm, nhìn giống nhau như đúc với sách phổ thông.
Dung Nhứ dường như không biết Điền Cát đem theo sách xuân cung đồ vào, mặt không đổi sắc đọc tấu chương cho y.
"Nam Dương ngoại ô, nạn lũ tràn lan...... Đặc biệt thỉnh cầu Bệ hạ chuẩn mượn binh trấn áp."
"Chuẩn."
Dung Nhứ tay cầm bút son, vẽ một vòng đỏ trên trang cuối.
Cố Ánh Liễu liếc nhìn cậu, thấy thiếu niên mang vẻ mặt ảm đạm, đây lòng không khỏi bật cười, tâm địa mềm mại đến nhường này, làm sao mà gánh được việc lớn.
Chỉ nên nhẹ nhàng mà dưỡng trong phủ, làm một bé ngoan không rành thế sự.
Hai canh giờ sau cuối cũng cũng phê xong, Dung Nhứ đọc đến miệng lưỡi đều khô, tìm đến bên bàn rót trà uống.
Cố Ánh Liễu nhìn về phía cậu, sâu kín mở miệng.
"Bệ hạ không nên vì ta mà sửa lại kết quả của Đại Lý Tự, pháp không dung tình."
Dung Nhứ bị nước trà sặc đến ho khan, Cố Ánh Liễu giận cậu hai ngày nay là vì chuyện này?
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Dung Nhứ: Thụ chính quả nhiên cương trực công chúng liêm minh, giác ngộ rất cao!
Cố Ánh Liễu: Lòng cậu mềm yếu, là đồ ngốc nghếch