Chương 48

___

Thùng xe lắc lư, thiếu niên toàn thân trần trụi, như điểm tâm ngọt ngào đặt trên giường.

Cố Ánh Liễu bị tiếng khóc thảm thương của cậu làm cho tim cũng phải vỡ nát, "Tiểu Nhứ Nhi, không khóc."

"Hừ." Thiếu niênxoa xoa nước mắt, "Vậy ngươi đi ra ngoài, đau quá......"

Đôi mắt Dung Nhứ sưng to, đầṳ ѵú phấn nộn theo động tác rung lên rung xuống, nhìn thiếu cắn cực kỳ.

Đáy mắt Cố Ánh Liễu tối sầm lại, lòng bàn tay đầy vết chai mỏng vỗ về chơi đùa hai quả anh đào xinh xắn, "Chờ chút sẽ không đau, Tiểu Nhứ Nhi ngoan."

Dung Nhứ bị côn ŧᏂịŧ to lớn của thanh niên dọa sợ, đã vậy nó còn vừa mới bành trướng thêm một vòng, làm nếp uốn c̠úc̠ Ꮒσα bị căng ra khó chịu, đau đớn cùng ngứa ngáy sâu trong hậu đình.

Thịt da^ʍ bên trong chịu kí©h thí©ɧ khó nhịn, nước da^ʍ ồ ạt trào ra bên ngoài, vách tường bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn cọ xát liên tục chèn vào điểm mẫn cảm.

"Ưʍ......" Dung Nhứ bị đâm đến cổ họng cũng nghẹn, c̠úc̠ Ꮒσα co rút kịch liệt, bụng nhỏ cũng hằn lên hình dươиɠ ѵậŧ lớn đang cật lực chuyển động.

Quá kí©h thí©ɧ, cậu không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy.

Nước mắt thiếu niên như vỡ đê tràn xuống hai má, lông mi vẫn còn vài giọt sương óng ánh.

Đầṳ ѵú nhạy cảm kiều nộn bị ngón tay vân vê cọ xát, lòng bàn tay nóng bỏng của thanh niên đè ép lên hai hạt đậu nhỏ, đảo quanh quầng vυ" mịn màng.

"Tiểu Nhứ Nhi, thả lỏng...... Ha......" Cố Ánh Liễu nói.

Dung Nhứ càng rơi nước mắt, nhưng bên dưới đã bắt đầu có chút kɧoáı ©ảʍ.

Mị thịt giống như miếng bọt biển, quấn quýt xoắn chặt lấy dục căn của y, mà rút ra lại như đè lên bọt biển làm nó phun ra càng nhiều nước da^ʍ.

Cố Ánh Liễu xoa xoa gương mặt đầy tìиɧ ɖu͙© quyến rũ của thiếu niên, trói hai tay cậu lại đặt lêи đỉиɦ đầu lần nữa, đẩy nhanh tốc độ cắm vào rút ra trong thân thể cậu.

Tiểu Nhứ Nhi của y, thật ngọt.

Mồ hôi trên trán thanh niên tích tụ chảy xuống hàm dưới, đọng trên ngực thiếu niên.

Dung Nhứ bị nhìn chằm chằm đến mức hai má nóng bừng, mỗi khi Cố Ánh Liễu làʍ t̠ìиɦ, đôi mắt của y luôn luôn nhìn thẳng vào cậu.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu ôm chặt thiếu niên, kí©h thí©ɧ côn ŧᏂịŧ ở trong thân thể thiếu niên ra vào, "...... Đừng đi."

Thanh âm của y mang theo yếu ớt khó giấu, đôi mắt đỏ bừng.

Hạt châu nóng bỏng rơi xuống da thịt của Dung Nhứ, cậu không phân biệt được trong đó có nước mắt của Cố Ánh Liễu hay không.

Trong ấn tượng của Dung Nhứ, Ánh Liễu sẽ không bao giờ khóc, nhưng bây giờ cậu không thể xác định.

"...... Không đi." Dung Nhứ chịu đựng rêи ɾỉ nói.

Cánh tay Cố Ánh Liễu siết chặt lưng cậu, đôi môi điên cuồng liếʍ mυ"ŧ trong miệng cậu.

Dung Nhứ bị hôn không thở nổi, cánh môi hồng đào càng thêm diễm sắc như được tô son.

Xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, dươиɠ ѵậŧ càng ȶᏂασ vào sâu hơn.

"A......"

"Ưʍ......"

Dung Nhứ thế mới biết được thanh niên kìm chế không cắm vào hết, Ánh Liễu không thoải mái sao?

Cố Ánh Liễu bị hút đau xót, nhưng theo sau là sảng khoái tuyệt vời được hầu hạ.

Côn ŧᏂịŧ hoàn toàn chìm đắm trong không gian ướt nóng, như có vô số cái tay lôi kéo y, không cho phép y rời đi nửa tấc.

Cắm hết vào, kɧoáı ©ảʍ trào dâng cả người.

"Ánh Liễu...... Hức......" Dung Nhứ bị làm đến mức tay chân rã rời, không còn tí sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt thì thầm, "Ta không sao đâu, ngươi vào hết đi."

Trong đôi mắt đen láy của thiếu niên là hình ảnh ngược của mình, rõ ràng là khó chịu đến nhíu mày, vẫn ngoan ngoãn dỗ dành mình, chịu đựng để mình được thoải mái.

Cố Ánh Liễu nới lỏng tay, hôn khóe miệng Dung Nhứ một chút, "Đã rất thoải mái rồi."



Y hít hà một chút, từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ lớn ra, lại chuẩn bị vân vê ngoài cửa động.

"Ngươi là...... phu quân của ta...... Hức......" Dung Nhứ xấu hổ buồn bực mà cắn môi, "Sớm muộn gì...... Đều phải thích ứng, hay là...... Ngươi muốn đi tìm người khác......"

"Không có." Cố Ánh Liễu ôm lấy thiếu niên, tiếng tim đập chấn động truyền đến ngực cậu. "Chỉ có mình ngươi."

Rèm châu lắc nhẹ, bóng người giao triền.

"Vậy ngươi có phải là không yêu ta?" Dung Nhứ cố ý quay mặt đi, "Này...... A...... Ngươi cũng nhịn được?"

"...... Không phải." Cố Ánh Liễu thật sự không còn cách nào trả lời nữa.

"Vậy ngươi......" Dung Nhứ bị côn ŧᏂịŧ của Cố Ánh Liễu cọ xát lung tung, khuôn mặt đỏ bừng khó chịu, cả người bị thao thành vũng nước, "Đâm vào đi."

Dung Nhứ nói xong câu đó liền biết ngay, lại tự bê đá đập chân rồi.

Không phải là cậu chưa từng nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Cố Ánh Liễu, vừa to vừa thô. Cậu nghĩ mình có thể nhịn được, nhưng đến lúc thật sự bị đυ. hết, thịt trụ vừa nóng bỏng vừa to lớn nhồi nhét vào lỗ huyệt nhỏ bé của mình, cậu vẫn bị dọa cho run chân.

Từng cú thúc lao đến, cậu cảm giác như hồn phách mình cũng bị đâm cho bay khỏi cơ thể, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị côn ŧᏂịŧ đè xuống ȶᏂασ chết.

"...... A a ...... Không tới......" Dung Nhứ khóc lóc xin tha, dùng sức lực từ khi bú mẹ đến giờ kẹp hai chân, lại bị thanh niên dễ dàng banh ra, cả người y chen vào giữa không cho phép cậu từ chối, "Ngươi nhanh lên huhu...."

"Ừm," Cố Ánh Liễu cởi bỏ đai lưng lỏng lẻo của thiếu niên, mυ"ŧ ngón tay cậu đến ướt đẫm, nhanh chóng đâm vào rút ra nhanh hơn.

Dung Nhứ bị đâm đến mức xương cùng tê dại, dâʍ ɖị©ɧ trắng đυ.c theo chỗ giao hợp không ngừng chảy xuống, giống như miếng bánh ngọt ngào đã bị chảy kem trắng mất.

Bụng nhỏ lắc lư theo từng nhịp, tiếng nước òm ọp sâu bên trong quá xấu hổ, điểm da^ʍ bị thanh niên phát hiện ra, mỗi lần thúc vào lại cố tình đưa đẩy đầu ©ôи ŧɧịt̠ cọ xát nghiền ép.

Thiếu niên nắm được cánh tay của Cố Ánh Liễu, khóc lóc không ngừng.

Cậu thật sự không ngờ được trước kia Cố Ánh Liễu ȶᏂασ mình tới chớt đã là kìm nén lắm rồi, mỗi lần y đâm vào cậu đều cảm giác c̠úc̠ Ꮒσα sắp bị ngoáy thành thịt xay luôn, mông thịt kiều nộn rung rinh.

Cố Ánh Liễu cắn răng ra vào trong lối đi chật chội, hơi nóng bên trong bông cúc nhỏ tựa hồ muốn thiêu đốt luôn huynh đệ của y, dịch ruột sền sệt không ngừng tưới lên qυყ đầυ nhạy cảm, mị thịt non mềm bú ʍúŧ thân ©ôи ŧɧịt̠ làm eo y tê dại.

Eo như chó đực ra sức làm, phát ra âm thanh va chạm dồn dập lại vang dội, y quay đầu liếʍ mắt cá chân của thiếu niên, hưởng thụ nhấm nháp mỹ vị chỉ thuộc về chính mình.

Dung Nhứ bị lăn qua lộn lại thành đĩ da^ʍ, cao trào cứ từng đợt xông đến quật ngã cậu.

Bé chim của cậu xụi lơ nằm im trên bụng nhỏ, chỉ còn bắn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, phía sau bị côn ŧᏂịŧ "an ủi", an đâu không thấy chỉ thấy ủi cho chủ nhân muốn bay ra khỏi xe, hai chân tê dại như vừa chạy được mười km huấn luyện.

Thân thể trắng nõn bị mồ hôi thấm ướt, tóc đen ướt đẫm dính vào khuôn mặt tuyệt sắc.

Cố Ánh Liễu vẫn không buông tha cậu, ngón tay không hề rảnh rỗi, liên tục trêu chọc lỗ l*и nhạy cảm. Lỗ l*и tức nha, đã không được ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự rồi còn bị trêu.

"Ánh Liễu," Dung Nhứ nỗ lực nâng mí mắt bị mồ hôi làm cho nặng nề, "...... Mệt mỏi quá."

Cậu mệt đến mức không thể nhấc nổi người dậy, chỉ có thể bám chặt vào thanh niên, từ eo xuống không chỗ nào là của mình nữa, như bị nấu chín hết thảy.

"Tiểu Nhứ Nhi...... Nằm là được." Cố Ánh Liễu vươn hai ngón tay, kẹp lấy hộŧ ɭε lấp ló sau mép l*и múp míp của thiếu niên.

Dung Nhứ đương nhiên không chịu nổi, lỗ trước lỗ sau đều bị tàn phá, hạ thân dính dớp khó chịu, không cần nhìn cũng biết đều là nước của cậu.

"Lần sau đưa Tiểu Nhứ Nhi đi đâu nhỉ, du hồ được không?" Cố Ánh Liễu nắm được bí kíp để người thương phun nước, bắt đầu ra tay mạnh mẽ.

"Không hồ." Dung Nhứ mê mê hoặc hoặc không kịp hiểu Cố Ánh Liễu đang nói cái gì, nhưng cậu biết chắc chắn không được đồng ý, "Ánh Liễu, thích......"

Cố Ánh Liễu yêu thương liếʍ mυ"ŧ ngón tay thiếu niên, đầu ngón tay trắng trắng mềm mềm bị y bú ʍúŧ thành màu hồng nhạt.

Động tác dưới háng cũng không hề ngưng lại dù một giây, đầu ©ôи ŧɧịt̠ hơi cong quấn lấy nhục bích của thiếu niên.

Dung Nhứ cảm thấy mình thật sự muốn chết.

Cậu bị ȶᏂασ đến tan rã, hai mắt đầy sao trời, như vừa ngồi trong sauna bốn canh giờ liên tục, mọi lỗ chân lông đều bị đâm đến giãn ra, nóng không thể thở nổi.

Chỗ kết hợp truyền đến tiếng nước dính nhớp, nếp uốn trắng trẻo bị đâm cho sủi bọt.

Cố Ánh Liễu càng nhìn càng nứиɠ, một tay đang bóρ ѵú chuyển sang bóp mông cậu.

Dung Nhứ bị đè chặt người, chỗ mẫn cảm lại bị bóp liên tục, muốn vặn eo muốn trốn nhưng thanh niên nào có cho phép.

Bạch bạch bạch.



Bạch bạch bạch.

......

Thiếu niên chỉ cảm thấy da thịt dính sát vào nhau tạo nên tiếng vang lớn quá, giống như đang ngay ở bên tai cậu vậy.

Trong thùng xe ồn ào rộn rã, rất nhanh đã đến quân doanh.

Dung Nhứ cố tình co rút mị thịt, muốn ngăn lại động tác của thanh niên.

Đáng tiếc sức lực của cậu giống như châu chấu đá xe, côn ŧᏂịŧ của thanh niên chỉ cần một cú đẩy đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch, mép thịt đáng thương bất lực mà khép mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra.

"Nóng quá." Mắt nai mê ly đầy hơi nước, khẩn cầu nhìn Cố Ánh Liễu.

Ở trong lòng cậu, Cố Ánh Liễu là thiên tài, cái gì cũng làm được, sẽ luôn luôn giúp cậu giải trừ ưu phiền.

Đáng tiếc lần này cậu tìm sai đối tượng.

Cậu bị nâng lên cao, rồi lại thả tự do rơi xuống.

Trên người thanh niên dính dớp mồ hôi cọ lên người cậu, da thịt non mềm bị cọ xát có chút đau, hormone tràn trề của nam nhân hoàn toàn vây chặt cậu vào một góc, lôi kéo cậu cùng nhau trầm luân, rơi vào địa ngục giống như mấy quỷ reader.

Âm thanh nói chuyện bên ngoài càng lúc càng lớn, gần đến nỗi cậu có thể nghe thấy có người ngoài xe nói cơm trưa rất khó ăn, cùng một thanh âm khác nói cậu phải nhịn chút.

"...... Dừng lại......" Dung Nhứ hoàn toàn thanh tỉnh, "Sẽ bị phát hiện."

Cậu kẹp chặt lấy du͙© vọиɠ của thanh niên, cúc huyệt ra súc đình trệ, tim cũng nhấc lên đến cổ họng.

"Kiểm tra." Binh lính trông coi quân doanh nói.

Dung Nhứ bị hoảng sợ, không thốt ra nổi âm thanh nào, ngón chân co chặt, một chân vẫn còn đặt trên vai Cố Ánh Liễu.

Cậu muốn rút chân về, tìm quần áo mặc lại, không ngờ Cố Ánh Liễu lại nhanh tay hơn, nhất quyết giữ lấy mắt cá chân không cho cậu nhúc nhích.

Thời gian dường như đình chỉ, Dung Nhứ có thể nghe thấy tiếng màn xe bị nhấc lên một góc rất nhỏ.

Hương xương bồ thanh mát cùng mùi dâʍ ɖị©ɧ tanh ngọt hòa lẫn vào nhau, đột nhiên tản ra ngoài, thay vào đó là gió hạ mát mẻ tươi mới.

Gót chân Dung Nhứ bị gió thổi qua, bất an rụt lại.

Cậu nuốt nước miếng, dụi đầu vào l*иg ngực Cố Ánh Liễu, không dám mở mắt nhìn ra bên ngoài.

"Qua."

Binh lính lớn tiếng nói, Dung Nhứ còn chưa kịp thở phào đã bị Cố Ánh Liễu thúc vào, rêи ɾỉ thành tiếng.

"Ngươi người này...... Như thế nào như thế.... hư......" Thiếu niên quay mặt đi, hôm nay cậu không thèm nhìn Cố Ánh Liễu nữa.

"Nhịn không được......" Cố Ánh Liễu cúi người hôn lên đôi môi thiếu niên, sau đó nhanh chóng vận động cơ thể, ép thiếu niên lấy dâʍ ɖị©ɧ.

Dung Nhứ lại bị sóng tình đánh cho dạt dào, cứ một đợt lại một đợt, trong đầu pháo nổ đùng đoàng.

Cao trào qua đi, thân thể càng thêm non mềm mẫn cảm, hơi chạm một chút đã run rẩy không ngừng.

Bụng nhỏ của Dung Nhứ toàn là dâʍ ɖị©ɧ, bị thanh niên ȶᏂασ đến tận khi về trước doanh trướng.

Cậu không thể dậy nổi, chỉ có thể nhắm mắt để kệ Cố Ánh Liễu làm loạn trên người mình.

Xe ngựa đã sớm dừng lại, Cố Ánh Liễu ôm lấy thiếu niên, thọc vào rút ra mấy chục cái rồi bắn hết vào c̠úc̠ Ꮒσα cậu.

Y mặc lại quần áo cho cậu, thấy vẻ mặt thiếu niên thừa hoan mị thái, lại ăn dấm, lấy thêm một cái áo choàng mỏng che đi khuôn mặt thiếu niên, bấy giờ mới ôm thiếu niên thong thả ung dung xuống xe ngựa.

Cố Ánh Liễu đứng ở càng xe thật đoan trang nghiêm chỉnh một lúc lâu, xác nhận không có ai nhìn thấy thiếu niên mới vừa lòng ôm cậu về doanh trướng.

Trong lòng y đã có kế hoạch.

Dung Tích mặc kệ y và Hoắc Trừng tranh đấu, là muốn làm ngư ông đắc lợi.

Vậy thì để cho hắn mở to mắt ra nhìn, ngư ông này còn mạng mà ăn không.

----