Chương 45: Không ổn

————

Cố Ánh Liễu ôm Dung Nhứ, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua cổ thiếu niên.

Trên cổ cậu có một vết thương cực nhỏ, không nhìn kỹ còn không nhận ra được.

Hô hấp Cố Ánh Liễu ngưng lại, đưa tay vuốt lên vị trí vết thương.

"...... A."

Dung Nhứ hít khí xong mới phát hiện sắc mặt Cố Ánh Liễu đen như đáy nồi.

"Hoắc Trừng làm?" Cố Ánh Liễu nói.

Dung Nhứ đè lại tay thanh niên, hôn lên môi y, "Không sao đâu, xước một chút thôi, không nghiêm trọng."

Đáy mắt Cố Ánh Liễu hằn lên hung ác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vết thương của thiếu niên.

Nếu Hoắc Trừng xuống tay mạnh hơn chút nữa, khả năng là y sẽ không được gặp cậu.

Quân y vừa mới nằm xuống giường đã lại bị kêu đi xem vết thương ở cổ Dung Nhứ.

Miệng vết thương quá là bé, hơi xước da một tí, thậm chí đã hơi kết vảy.

Ngược lại trông Cố đại nhân mới giống người bị thương hơn, cả người đầy sát khí làm hắn run rẩy.

"Không có vấn đề gì, chú ý không cần nước, chờ mấy ngày là lành." Quân y nói.

"Ta nói rồi, không có việc gì thật." Thiếu niên ngồi trên đùi Cố Ánh Liễu, thấp thỏm mà dỗ dành y.

Quân y lau mồ hôi trên trán, Cố đại nhân thật sự được sủng ái, có thể được Bệ hạ ôn tồn mềm giọng làm nũng như vậy.

Hắn lại nhìn nhìn gương mặt của Cố Ánh Liễu, nếu hắn có thể lớn lên đẹp như thế, nói không chừng cũng có thể làm một phi tần.

"Băng lại cho ngài ấy." Cố Ánh Liễu nói xong lại dừng một chút, "Ngươi đưa băng gạc cho ta, ta làm."

Dung Nhứ bất đắc dĩ, để kệ Cố Ánh Liễu xử lý vết thương bé đến mức không ai nhận ra bằng cách quấn băng quanh cổ một vòng, ai không biết còn tưởng cổ cậu thật sự bị thủng một lỗ đấy.

"Là ta có tội." Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên ngồi chặt trên đùi mình, ôm chặt cậu.

Kể cả là khi ở Phù Dung trấn, y cũng không sợ hãi đến vậy. Hoắc Trừng cứ như hồn ma, xuất hiện bất thình lình đòi cướp thiếu niên đi.

Y phải thời khắc phòng bị, cẩn thận đối đãi, không thể lơi lỏng.

Hoắc Trừng, cần cút đi chết.

Y không thể mặc kệ một nhân vật nguy hiểm như thế sống bên cạnh mình.

"Ánh Liễu, chuyện này không phải là ngươi sai." Dung Nhứ nóng nảy.

Ánh Liễu luôn thích ôm hết trách nhiệm về phía mình, bất kì chuyện nào không ổn đều nhận lỗi với cậu.

"Chúng ta là bạn lữ," Dung Nhứ nắm tay Cố Ánh Liễu đặt lên ngực mình, "Ngươi không cần nghĩ mọi thứ cho ta đâu, ta không muốn trở thành trói buộc của ngươi, để ngươi phải thời thời khắc khắc chăm lo ta. Hoắc Trừng cầm đao uy hϊếp ta, là hắn sai, không liên quan đến ngươi."

Ánh nến lung linh mờ ảo, khuôn mặt thiếu niên như càng xinh đẹp hơn.

Cố Ánh Liễu cúi người, đè lên cánh môi thiếu niên khẽ cắn hôn, thẳng đến khi thiếu niên bị hôn đến cả người ửng đỏ mới buông ra, "Ta muốn chăm sóc Bệ hạ, không phải trói buộc, là vinh hạnh."

Phần trách nhiệm này y chỉ nghĩ được đến một người có thể đảm đương, cho nên phải là y là tốt nhất.

Y sẽ tắm gội rửa mặt cho cậu, chải đầu mặc quần áo, thay cậu phê tấu chương, định thiên hạ.

Cho dù ngày nào đó Tiểu Nhứ Nhi không còn yêu mình, sợ hãi mình, thì cậu cũng không thể rời khỏi mình nữa.

Hô hấp Cố Ánh Liễu dồn dập, chôn vào hõm cổ thiếu niên ngửi hương vị trên người thiếu niên.

Ngươi không biết ta ti tiện thế nào, cho nên không hề đề phòng mà tín nhiệm ta.

Cánh tay phải thanh niên run lên, ôm chặt chẽ thiếu niên vào l*иg ngực mình.

Trong lòng y có một con quỷ, chỉ muốn cầm tù thiếu niên ở ốc đảo, sa mạc hoang tàn vắng vẻ, chỉ có thể ỷ lại vào chính mình.

Dung Nhứ ôm lại thanh niên. Cậu không ngờ Cố Ánh Liễu lại sợ hãi đến phát run chỉ vì vết thương này trên cổ, "Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận, không để cho mình bị thương, Ánh Liễu, ngươi đừng sợ."



Bàn chân thiếu niên đặt bên hông Cố Ánh Liễu, sống lưng yếu ớt hoàn toàn đặt vào bàn tay thanh niên, treo trên người y như chuột túi nhỏ.

Cố Ánh Liễu nhắm hai mắt, thứ y muốn càng lúc càng nhiều.

Lúc ban đầu, bất quá chỉ là muốn kết bên cạnh thiếu niên là tốt rồi. Sau lại muốn cậu, muốn cùng cậu lúc nào cũng hoan ái. Lại sau, muốn thiếu niên và y tâm ý tương thông. Mà bây giờ, y lại muốn thiếu niên tiếp nhận con người thật của y.

Y muốn thiếu niên yêu một linh hồn vặn vẹo tàn khuyết, hơn nữa còn ước định đời đời kiếp kiếp, vĩnh sinh vĩnh thế với nó.

Tiểu Nhứ Nhi của y luôn luôn hào phóng, y chờ một chút, cái gì cũng có thể có.

Cố Ánh Liễu vô cùng tin tưởng điều này.

"Ừm." Cố Ánh Liễu kêu một tiếng ngắn ngủi, dựa vào cổ thiếu niên. "Tiểu Nhứ Nhi, ta không muốn Hoắc Trừng làm phi tần của ngươi."

"Vậy thì không cần." Dung Nhứ nói, "Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

"Tiểu Nhứ Nhi thật tốt."

Dung Nhứ ôm thanh niên, nghĩ thầm y cũng quá dễ thỏa mãn rồi.

Rất nhanh cậu không còn nghĩ được như thế đâu.

Ánh đèn như đậu, trong doanh trướng bóng người mờ ảo.

Cố Ánh Liễu hôn liếʍ đôi môi thiếu niên, cách qυầи ɭóŧ, dọc theo rãnh mông hôn xuống.

Thiếu niên ngứa ngáy muốn cử động eo, lại thành ra dâng luôn mông thịt múp míp vào bàn tay thanh niên.

Cố Ánh Liễu cắn môi thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ dưới háng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

"Ưʍ......"

Dung Nhứ bị y hôn không thở nổi, khoé mắt trào lệ, côn ŧᏂịŧ to lớn nóng bỏng đang cách một lớp hạ sam, để lên mu l*и cậu.

Cậu giống như cảm nhận được toàn bộ hơi nóng của nó đang muốn chui hết vào cửa động, Dung Nhứ hơi hốt hoảng và túm vạt áo thanh niên, "Còn đau......"

Cố Ánh Liễu nâng mông thiếu niên lên, một tay nắm lấy bé chim non mềm trong qυầи ɭóŧ vải bông của cậu, cọ xát qua vải dệt.

"Không làm ngươi, cho ta sờ chút."

Cố Ánh Liễu đem thiếu niên đặt lên giường, gấp gáp cởi bỏ quần áo thiếu niên, thả ra côn ŧᏂịŧ cực nóng đã trướng to của mình, để lên bụng nhỏ của thiếu niên cọ cọ.

Y như một tên khất cái đã nhịn đói hai mươi năm, trước mặt là mỹ thực trân quý chỉ vì y mà tạo ra, y lại không thể ăn cho thỏa thích.

Cố Ánh Liễu vươn tay đâm vào lỗ l*и ấm áp của thiếu niên, ngoáy loạn lên, lòng bàn tay toàn là nước sốt tanh ngọt chảy ra, tiếng nước tí tách nhóp nhép phát ra. L*и da^ʍ ướt nóng quấn chặt lấy ngón tay y, vừa trơn trượt vừa co dãn, chắc chắn có thể tiếp nhận được cái thứ du͙© vọиɠ mãnh liệt kia của y.

"...... Ha ưʍ...... A......" Thiếu niên rêи ɾỉ, tùy ý để Cố Ánh Liễu làm loạn trong l*и mình.

Cậu bị cắm đến mức ngón chân cũng cuộn lên.

Cố Ánh Liễu rút ngón tay ra, mυ"ŧ hết da^ʍ thuỷ trên ngón tay, lại cúi xuống liếʍ l*и từ trong ra ngoài, liếʍ đến sạch sẽ không còn gì.

Dung Nhứ xấu hổ đến mức không dám nhìn.

Cậu cứ cảm thấy mỗi khi Cố Ánh Liễu làm những việc này, mang theo thành kính nhiệt tình, giống như kẻ hành hương đang hưởng thụ ánh sáng của thần.

Hai má thiếu niên nóng bỏng, "Ánh Liễu...... Không cần...... Ưʍ...... liếʍ......"

Cậu cũng là nam nhân, biết chuyện chỉ được chấm mυ"ŧ mà không được đút vào mới không thể tạo được kɧoáı ©ảʍ nhiều nhất cho thanh niên.

Cố Ánh Liễu thật sự quá chiếu cố cảm thụ của cậu rồi, làʍ t̠ìиɦ thì phải cả hai cùng sướиɠ mới đúng.

"Rất ngọt." Cố Ánh Liễu nhấm nháp hương vị của thiếu niên, vươn đầu lưỡi liếʍ hết mật dịch còn dính trên cánh môi.

Không thể lãng phí.

Dung Nhứ bị động tác xấu hổ của thanh niên làm cho tim đập dồn dập, vòng eo phát run.

Đôi môi căng mọng của thanh niên bị nước da^ʍ tô lên một tầng óng ánh, cánh môi nguyên bản đỏ hồng càng thêm hồng nhuận, dưới ánh đèn toát ra tia lấp lánh.

Y để lộ đầu lưỡi trơn như rắn, cuốn hết nước l*и của cậu từ trên khoé môi, đưa vào trong khuôn miệng ấm áp, nuốt hết vào bụng.



Thiếu niên ngây người nhìn động tác của Cố Ánh Liễu, dươиɠ ѵậŧ chỉ hơi cương lập tức bừng lên sức sống.

Cố Ánh Liễu dường như biết được suy nghĩ trong lòng của cậu, lại há mồm ngậm lấy côn ŧᏂịŧ cậu, đầu lưỡi lanh lẹ đảo một vòng ở mã mắt, hơi nóng xâm nhập vào từng dây thần kinh trên thân ©ôи ŧɧịt̠.

Một bên thanh niên xoa bóp mông thịt kiều nộn, một bên dùng đầu gối tách hai chân thiếu niên ra, động tác trong miệng không ngừng lại, liên tục khıêυ khí©h thiếu niên.

Cảm giác bị xâm phạm mãnh liệt tột độ.

Đuôi mắt ửng đỏ của thiếu niên ngập nước, lỗ l*и bị bắt ép banh ra mà đón không khí lạnh vào, cái miệng l*и nhỏ bé hơi khép mở tràn ra nước da^ʍ trong suốt, chảy xuống kẽ mông thiếu niên.

Cậu cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của Cố Ánh Liễu, mỗi lần hoan ái đều phải dính chặt vào y, không trốn được.

Thanh niên giống như tướng quan thắng trận, buộc kẻ thấy bại phải giao ra từng tấc đất, một chỗ dung thân cũng không được lưu lại.

Thiếu niên banh mu bàn chân, mềm yếu thoái nhượng thành trì của mình.

Cố Ánh Liễu ngửi hương vị trên người thiếu niên, y rất thích cảm giác xâm chiếm này.

Tiểu Nhứ Nhi cái gì cũng không biết, để mặc y được một tấc lại tiến một thước, tuỳ ý y làm xằng làm bậy.

Mỗi khi sinh ra cảm giác này, y đều muốn đυ. thiếu niên càng thêm mãnh liệt đến khi chỉ còn một hơi thở.

(Tính đυ. chếch con nhà ngta hay gì ông nọi này)

Chỉ cần y thể hiện ra quá khó chịu và ủy khuất, thiếu niên nhất định sẽ chịu đựng cơn đau, tự tay banh ra c̠úc̠ Ꮒσα mềm mượt mời y ȶᏂασ vào.

Cố Ánh Liễu liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên, mấy chục lần sau, thiếu niên liền xuất ra trong miệng y.

"Tiểu Nhứ Nhi......" Cố Ánh Liễu nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh ngọt, "Ngươi sẽ luôn yêu ta, có phải không?"

Dung Nhứ chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ bắn tinh, trong đầu toàn là pháo hoa nổ rợp trời, hoàn toàn không nghe thấy mấy lời thanh niên nói.

Cố Ánh Liễu hôn lên dươиɠ ѵậŧ đáng yêu một cái, đứng dậy vào tịnh thấy giải quyết du͙© vọиɠ của mình.



Gió hạ ấm áp, đã ba ngày trôi qua.

Khi Cố Ánh Liễu chuẩn bị đại diện Dung Nhứ từ chối nguyện vọng của Hoắc Trừng, lại nhận được thư của Hoắc Thái hậu.

Phong bì dùng giấy bình thường màu Ngưu Hoàng, điểm đặt biệt duy nhất là có sáp riêng của Thái hậu.

Cố Ánh Liễu ngồi trước bàn, dùng lửa đốt sáp phong.

Trực giác của y đoán không phải việc gì tốt, thời gian này mà Hoắc Trừng có thể đưa thư cho y, bên trong viết cái gì y không đọc cũng đoán được.

Cố Ánh Liễu rút ra giấy viết thư.

Bút tích của Hoắc thái hậu, không hề có quyên tú chi khí, thiết họa ngân câu, nét chữ cứng cáp, cách thư cũng có thể cảm nhận được tâm tính chủ nhân chữ viết.

Nội dung vô cùng ngắn gọn. Ý tứ đại khái là hy vọng Cố Ánh Liễu có thể tiếp thu Hoắc Trừng quy phục, Hoắc Trừng bị Dung Tích uy hϊếp nên mới sai lầm. Bởi vì tính mạng của bà bị Dung Tích nắm trong tay nên Hoắc Trừng không thể không nghe theo chỉ thị của Dung Tích.

Cố Ánh Liễu đoán được bà sẽ yêu cầu mình đồng ý với điều kiện của Hoắc Trừng, nhưng y không ngờ, Hoắc Thái hậu còn nghĩ luôn cho thằng cha đấy một câu chuyện quá khứ cảm động trời xanh.

Hoắc Trừng vì hiếu đạo, không thể không khuất phục Dung Tích. Bây giờ hắn nghe theo Thái hậu khuyên bảo, chủ động cải tà quy chính, bỏ gian theo chính, đúng là vui buồn lẫn lộn.

Cố Ánh Liễu buông thư ra, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thật là một bức thư khó chịu đấy.

Hoắc Thái hậu mẫu hậu của Dung Nhứ, lại là trưởng bối, ý kiến của bà không thể không nghe.

Thư không chỉ gửi cho mình y, Hoài lão tướng quân cũng có một phong.

Giờ cơm trưa, Cố Ánh Liễu bị Hoài lão tướng quân triệu đến lều trại nói chuyện.

"Tiểu Cố, thư này ngươi xem như thế nào?"

Cố Ánh Liễu rũ mắt, y biết trong lòng Hoài lão tướng quân đã có kế hoạch.

Chuyện này trong mắt lão tướng quân là trăm lợi không một hại, Hoắc gia quân chủ động quy phục, Bệ hạ thêm một phi tần, nuôi là được mà, dù sao hậu cung Bệ hạ ngoài Liễu phi là y thì còn mỗi Hoàng hậu?

"Ta cảm thấy không ổn." Cố Ánh Liễu nói.

____