Thanh âm thiếu niên còn mang theo mệt mỏi khàn khàn, đầu cọ vào ngực Cố Ánh Liễu, giọng nói mềm mại ngọt ngấy.
Tim Cố Ánh Liễu nháy mắt hóa thành một vũng nước đường.
Thiếu niên mà mình thích lại thổ lộ với mình, làm gì có ai bình tĩnh nổi.
Y lại nhớ đến phụ thân và đệ đệ của mình, y thật sự có thể có được một hài tử bình thường sao?
"...... Không vội." Cố Ánh Liễu hôn ngón tay thiếu niên.
Chắc là vì ông trời rủ lòng thương, đưa Dung Nhứ đến bên y, tín nhiệm y vô điều kiện, sưởi ấm y.
Nếu trước đây, y nhất định không do dự để Dung Nhứ mang thai hài tử của mình, để đến chết cũng phải chết cùng một chỗ.
Nhưng bây giờ y chỉ muốn Tiểu Nhứ Nhi của y sống thật tốt, để nếu y chết đi, cậu vẫn có thể sống tiếp thật vui vẻ ở một nơi khác.
Thành lũy cứng rắn bị thiếu niên gõ cho thành nước bùn, đêm tối bị sao sáng lấp đầy.
Cố Ánh Liễu vuốt ve chuỗi ngọc bồ đề trên cổ tay thiếu niên, hít sâu một hơi đem thiếu niên ôm chầm vào trong ngực.
Dung Nhứ không hiểu tại sao Cố Ánh Liễu không muốn cắm vào nữ huyệt. Cố Ánh Liễu thoạt nhìn cũng không hề ghét bỏ lỗ nhỏ, lúc ngón tay đâm chọc vào, trên khuôn mặt diễm lệ và vẻ thỏa mãn lẫn khát vọng mà.
Nhưng cậu cũng không còn sức đi hỏi, mơ hồ tìm được hai quả thù du của Cố Ánh Liễu, hé miệng ngậm lấy đầu ti ngủ mất.
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ, ngón tay mặc ở thiếu niên thấm ướt phát gian.
Lần đầu tiên ngoại phái của y lại gặp trở ngại, chuyện của Mã huyện lệnh đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.
Cố Ánh Liễu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, y đại khái cũng chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.
Trong bóng đêm, đôi mắt thanh niên sắc đến kinh người.
Đến khi nhìn thấy Dung Nhứ, cặp mắt của dã thú lại mềm xuống, hôn má thiếu niên.
-
Lúc Dung Nhứ tỉnh lại, Cố Ánh Liễu đã không thấy đâu nữa.
Cậu nhẹ động đậy một chút, xương cốt toàn thân rắc rắc, như bị chặt đôi người ra vậy, yết cầu lại càng tách nát, nói một chữ cũng không được.
Nửa khắc sau, Dung Nhứ cuối cùng có thể miễn cưỡng xuống đất.
Cậu rửa mặt dùng bữa, hướng ra không trung búng tay một cái.
Hắc y ám vệ nhảy xuống từ xà nhà, quỳ gối trước Dung Nhứ.
Dung Nhứ nhìn chằm chằm phòng ngủ nội mộc lương, khuôn mặt lại bắt đầu hồng thấu.
Nếu ám vệ thời thời khắc khắc ngồi xổm ở đây để bảo hộ cậu, thì lúc cậu với Ánh Liễu làm chuyện đấy cũng bị nhìn thấy rồi còn gì.
Thiếu niên khụ khụ, áp xuống xấu hổ buồn bực, "Tiểu Ngũ, Ánh Liễu gần đây đi sớm về trễ, là đi đâu vậy?"
"Bệ hạ, Ám Lang Vệ chỉ trung thành với lang phù, đại nhân đi đâu Bệ hạ có thể trực tiếp hỏi đại nhân, đại nhân sẽ không giấu Bệ hạ điều gì." Tiểu Ngũ cúi đầu như sắp chạm đất đến nơi, tóm lại là không thể nói cho Dung Nhứ được.
Dung Nhứ cũng không khó xử hắn, vẫy vẫy tay cho hắn lui ra ngoài.
Cậu cảm thấy Cố Ánh Liễu đang làm chuyện gì rất nguy hiểm.
Thiếu niên lấy giấy và bút mực ra, viết trên giấy Tuyên Thành: Ánh Liễu là đồ trứng thối.
Viết đầy một trang giấy.
-
Cố Ánh Liễu lúc này đang ở tửu lầu xa hoa nhất Hà quận dùng bữa, thực khách lui tới nhìn thấy dung mạo y đều bị kinh sợ.
Chiếu theo thời gian đã suy tính, người ám sát đã tới phủ đệ Mã huyện lệnh.
Cố Ánh Liễu chậm rì rì dùng đồ ăn, chờ đợi tin tức ám vệ.
Binh hành nước cờ hiểm, không có biện pháp.
Nếu chờ ý kiến phúc đáp xuống dưới, Mã huyện lệnh chết, đối tượng bị hoài nghi đầu tiên sẽ là y.
Chờ Mã huyện lệnh "tự sát", rồi vứt chuyện cho Đầu lĩnh phòng thủ quận Chương Lộ, nhất tiễn song điêu.
Cố Ánh Liễu đi đến bên cửa sổ, người bán rong rao bán đồ chơi và điểm tâm nhà mình làm, người đi đường trên phố rộn ràng nhốn nháo, thoạt nhìn không có gì khác so với ngày thường.
Y gõ gõ vào cửa sổ, cứ cảm thấy có việc gì đó mình đã bỏ qua.
Cố Ánh Liễu không có tâm tư xem lại, chờ tin báo tử truyền tới Bích Tủ lâu, Bạch Nga sẽ tự minh bạch.
Y trở lại dịch quán, liền thấy thiếu niên bĩu môi viết chữ trên giấy Tuyên Thành.
Đọc thì mới phát hiện trên giấy rậm rạp tất cả đều là một câu: Ánh Liễu là đồ trứng thối.
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên, bế cậu ngồi lên đùi mình, "Ta sao lại thành người xấu......"
Dung Nhứ vo viên giấy Tuyên Thành thành một nùi, không chịu nhìn y.
Trong giây lát, thiếu niên lại quay mặt lại, bĩu môi ôm cổ y, "Ngươi đi ra ngoài cũng không nói cho ta."
Cố Ánh Liễu hôn hôn thái dương thiếu niên, "Có chút chuyện phải ra ngoài."
Dung Nhứ xoa giữa mày y, "Rất khó à?"
Cố Ánh Liễu: "Có chút."
Dung Nhứ: "Ngươi nói với ta đi, nói không chừng ta có thể giúp ngươi."
Cố Ánh Liễu: "Ừm."
Dung Nhứ: "Ngươi coi khinh ta, hừ......"
Cố Ánh Liễu: "Không có, Tiểu Nhứ Nhi lợi hại nhất."
Dung Nhứ trợn trắng mắt, "Có lệ."
Cố Ánh Liễu mỉm cười, ôm eo thiếu niên, liếʍ cổ cậu.
Hơi thở dâng lên bên gáy mẫn cảm, cơn ngứa ngáy dâng lên.
Dung Nhứ mất tự nhiên mà rụt rụt, lỗ l*и lẫn c̠úc̠ Ꮒσα lại phát da^ʍ, nước sốt ào ạt chảy ra.
Cách một tầng hạ sam mỏng, thiếu niên cảm nhận được côn ŧᏂịŧ Cố Ánh Liễu đang chọc chọc vào khe mông của cậu. Gân xanh trên thân ©ôи ŧɧịt̠ theo mạch đập nảy lên, như suồng sã khıêυ khí©h cậu. Hơi thở nóng ấm cách một lớp vải dệt truyền đến, giống như dã thú đang dụ bắt con mồi.
Dung Nhứ bản năng cảm thấy nguy hiểm, lại sa vào loại ngọt ngào này, "Ngươi cứng......"
"Ừm......" Cố Ánh Liễu khẽ cắn vành tai thiếu niên, y đương nhiên biết mình cương lên rồi.
Mông thịt mềm mại mà đàn hồi của thiếu niên đè lên đùi y, y không thể khống chế được du͙© vọиɠ của mình, huống chi tối hôm qua bọn họ còn tiếp xúc khăng khít thân mật như vậy.
Cúc hoa Dung Nhứ vẫn còn đau, đêm qua bị đυ. vẫn còn chưa khép lại được, đáng thương mà co rúm ró.
"Bôi thuốc cho ngươi." Cố Ánh Liễu hôn hôn gương mặt thiếu niên nói.
"Ta tự bôi......" Dung Nhứ thấp giọng nói, nếu để Cố Ánh Liễu tới bôi cho cậu, cậu khỏi xuống giường.
"Không làm gì ngươi hết." Cố Ánh Liễu chân thành mà nói.
"Thật không?" Dung Nhứ hoài nghi mà nhìn thanh niên, côn ŧᏂịŧ đằng sau không hề đáng tin tí nào.
"Thần đã lừa Bệ hạ bao giờ chưa?" Cố Ánh Liễu khẽ cắn vành tai tinh xảo của thiếu niên một chút, thiếu niên nhất thời mềm vòng eo, hô hấp cũng dồn dập lên.
Y chặn ngang bế thiếu niên lên giường, đóng cửa sổ lăng hoa lại, chuẩn bị bôi thuốc cho thiếu niên.
Thiếu niên bị cởi hết quần áo, ghé vào giường, dấu hôn chằng chịt trải rộng trên tấm lưng trắng mịn, mông thịt mềm mại bị đánh cho đỏ lên, bên hông lại toàn là dấu tay xanh tím.
Nhìn là biết bị chà đạp đến tàn nhẫn, cẳng chân còn đang run rẩy.
Cố Ánh Liễu lấy thuốc mỡ ra, nhìn xuân sắc vô biên, côn ŧᏂịŧ đang gắng gượng lại càng giương cao.
Y không ngờ hôm qua mình lại xuống tay mạnh như thế.
Thanh niên cho rằng mình đã đủ nhẹ nhàng rồi, nhưng thể trạng Dung Nhứ sao lại giống y được, kiều khí mềm mại, cũng chỉ lên giường mới chịu động đậy một tí.
Cú© Ꮒσα bị y đυ. sưng đỏ, thịt mềm bên trong cũng thành màu đỏ tươi từ lúc nào.
Nước da^ʍ không cẩn thận chảy ra, bôi cho thịt non quanh miệng lỗ bóng loáng, cũng dễ chịu hơn.
Cố Ánh Liễu ngưng thở, bóp thuốc mỡ màu xanh lục ra, nhẹ nhàng thoa lên mị thịt sưng đỏ.
"Đau......" Thiếu niên nghẹn ngào, tựa hồ sắp khóc ra tới, "Ánh Liễu là đồ trứng thối."
"Là ta không tốt," Cố Ánh Liễu luống cuống tay chân dỗ thiếu niên, "Đừng khóc."
"Bảo ngươi làm mặt trước thì ngươi không làm," thiếu niên mượn đề phát tác, "Mặt sau đau mà vẫn làm......"
Cố Ánh Liễu: "Thời cơ chưa đến......"
Dung Nhứ: "Ngươi lại có lệ ta."
"......"
Dung Nhứ: "Ta có thể uống thuốc tránh thai."
Cố Ánh Liễu: "Thuốc tránh thai không tốt cho thân thể."
Dung Nhứ: "Ngươi chính là không muốn sinh bảo bảo với ta."
Cố Ánh Liễu: "Không có."
Dung Nhứ: "Ngươi có......"
Cố Ánh Liễu hôn hôn mông thiếu niên, "Đều là ta sai, Tiểu Nhứ Nhi đại nhân lại đại lượng, đừng so đo với ta, được không?"
Dung Nhứ bị hôn eo đến tê rần, mông là chỗ mẫn cảm nhất của cậu, tùy tiện xoa xoa cũng dẫn ra một luồng điện tê dại rồi, huống chi bị Cố Ánh Liễu hôn như vậy, "Ngươi hỗn đản......"
"Đúng, ta hỗn đản." Cố Ánh Liễu biết thiếu niên khó chịu, kiên nhẫn dỗ dành, ngón tay lại không hề ngừng lại, chậm rãi đem thuốc mỡ đẩy mạnh vào lỗ cúc thiếu niên.
"Ưʍ......" Cảm giác bị dị vật xâm chiếm căng trướng lỗ nhỏ, lại có cảm giác nhè nhẹ lạnh lẽo.
Đuôi mắt thiếu niên toàn là nước, nức nở mắng Cố Ánh Liễu là đồ chết tiệt.
Ngón tay thanh niên ấm áp, chấm thuốc mỡ bôi vào vách trong bị thương của lỗ nhỏ.
Dung Nhứ không kịp phòng ngừa mà bị ấn đến ngóc đầu, một luồng điện xẹt qua, tê hết cả người.
Ngón tay và dươиɠ ѵậŧ lúc cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα đem lại cảm giác hoàn toàn bất đồng, lúc côn ŧᏂịŧ cắm vào, trước tiên là nóng và đau, sau đó là kí©h thí©ɧ triền miên, không hiểu là do chỗ mẫn cảm bị cọ vào hay là đã bị cắm đến mức thần kinh mỏi mệt, cơ hồ không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ bậc đó.
Mà lúc ngón tay đâm vào, vẫn đủ thời gian khiến cậu trải qua cảm giác tệ dại khó quên đó.
Lúc bôi thuốc xong, Dung Nhứ đã mồ hôi đầy đầu.
Cố Ánh Liễu thu hồi thuốc mỡ, tầm mắt dừng trên hoa huyệt phấn nộn.
Đóa hoa của cậu ẩn nấp cực kĩ, trắng nõn mà dán sát ở dưới, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra.
Lúc này cánh hoa đang khép kín lại đóng mở, phun ra nước trong suốt, như đang chờ một thứ gì đó xông vào.
Cố Ánh Liễu vươn ngón tay, đẩy ra hai mép l*и múp, nước sốt liền theo khe hẹp trào ra, mùi hương tuyệt hảo.
Y banh chân thiếu niên ra, đầu lưỡi đặt lên lỗ l*и nhỏ, liếʍ một cái, thịt non bắt đầu điên cuồng giãy giụa, mở ra đóng vào như một cái miệng thật sự.
"Ngươi liếʍ thế cũng không mang thai được bảo bảo......" Dung Nhứ tức giận.
Cậu bị Cố Ánh Liễu liếʍ đến tê ngứa, bên trọng lỗ l*и ngứa ngáy khó chịu..
Từ lần trước ở hoàng cung tự an ủi, cậu đã rất lâu rồi không tự chơi âʍ đa͙σ.
Thiếu niên kẹp chặt lấy nữ huyệt của mình, không muốn cho Cố Ánh Liễu liếʍ, càng liếʍ càng khó chịu.
Ngứa.
Mị thịt ngứa ngáy cọ xát vào nhau, trào ra nước da^ʍ, bên trong hành lang lại càng khát vọng bị lấp đầy hơn.
Cậu muốn được cào, gãi cho hết ngứa, đáng tiếc ngón tay không đủ dài, không cào được đến.
Chỉ có thể ngứa, chịu đựng.
"Hừ......" Dung Nhứ ủy khuất cực kỳ, giơ tay lau nước mắt, "Tại sao ngươi lại không muốn sinh bảo bảo với ta, ta...... Ta không biết có thể ở chỗ này được bao lâu, vạn nhất về sau có người khác mang thai cho ngươi, ngươi sẽ không còn nhớ đến ta nữa."
"Sẽ không," Cố Ánh Liễu bế lên thiếu niên, nâng tay áo dỗ cậu, "Sẽ không có người khác."
"Ta sợ lắm......" Dung Nhứ mở hai mắt đẫm lệ mông lung, "Ta không biết mình sẽ được ở đây đến khi nào, trước kia ta sợ hãi không thể quay về, hiện tại lại sợ hãi tùy thời phải đi về......"
Cố Ánh Liễu vỗ nhẹ lưng thiếu niên.
Y không ngờ Tiểu Nhứ Nhi cũng sẽ có bất an lo sợ như vậy, "Yên tâm, lúc trước đi Chùa Bồ Đề, ta đã cầu cho ngươi Phật châu."
Dung Nhứ: "Hóa ra ngươi đã sớm có chủ ý bắt ta ở lại Lê Triều rồi......"
Cố Ánh Liễu không tỏ ý kiến.
Dung Nhứ nhìn chuỗi bồ đề trên tay, "Thứ này thật sự hữu dụng sao?"
Cố Ánh Liễu: "Hẳn là hữu dụng đi."
Dung Nhứ: "Là do Hoắc Trừng cùng Dung Tích sao?"
Bởi vì có bọn họ, cho nên không yên tâm có bảo bảo.
Cố Ánh Liễu: "Một phần nguyên nhân."
Dung Nhứ ôm lấy Cố Ánh Liễu, "Bọn họ sẽ gây hại cho ngươi."
Trong《 Dâʍ ɭσạи bệnh mỹ nhân 》, Hoắc Trừng và Dung Tích vẫn luôn thèm nhỏ dãi sắc đẹp Cố Ánh Liễu, không phải người tốt, còn quyền cao chức trọng.
Cố Ánh Liễu: "Ta biết."
Y muốn đoạt quyền giữa Hoắc Trừng và Dung Tích, không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe, nhưng có một số việc không thể không làm.
Dung Nhứ hôn hôn khóe môi Cố Ánh Liễu, "Nhưng ta ngứa lắm......"
Cố Ánh Liễu: "Đến khi đến Hà quận, ta giúp ngươi dùng ngọc thế."
_________