Án thư gỗ mun bóng loáng sáng choang, giấy và bút mực bày biện chỉnh tề.
Thiếu niên mặc thường phục màu xanh lục, nắm tay chống bên má hiện ra vệt đỏ, đầu cũng chưa nâng lên.
Cố Ánh Liễu dán sát vào người thiếu niên ngồi xuống, nhìn cậu lật xem chồng danh sách.
【 Thứ nữ Lễ Bộ Thị lang Quan Vấn Nguyệt, ngày sinh mùng 3 tháng 6, 15 tuổi, tính ôn hòa nội liễm, kính cẩn có lễ 】
"Không có ưu điểm xuất chúng."
Cố Ánh Liễu phê bình.
Dung Nhứ gật gật đầu, không xứng với Cố Ánh Liễu, tướng mạo thường thường, lại không có tài nghệ.
Cậu mở ra trang sau.
【 Trưởng nữ Chưởng sử Cẩm Y Vệ Đoan Bình Nhi, ngày sinh 25 tháng 8, 14 tuổi, tính kiều tiếu hoạt bát, thiện đàn tranh 】
"Tính cách quá khiêu thoát, hơn nữa thân phận thấp quá."
Dung Nhứ trầm tư, Cố Ánh Liễu muốn cưới cao sao? So với gia thế của Cố Ánh Liễu thì tuy thân phận của Đoan Bình Nhi thấp nhưng vẫn tạm chấp nhận được.
Thế là cậu lướt qua mấy thế gia kém hơn, tập trung chọn tiếp.
【 Trưởng nữ duy nhất của Tả thừa Tôn Huyên, sinh ngày 10 tháng 3, 16 tuổi, dung mạo xuất chúng, bụng đầy thi thư 】
"Người này thế nào?"
Dung Nhứ đắm chìm trong hứng thú xem danh sách, hoàn toàn không chú ý Cố Ánh Liễu đang đặt tay bên eo cậu, nhẹ nhàng ve vuốt.
"Dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, sẽ không hòa thuận với chính thất." Cố Ánh Liễu ôm chặt eo thiếu niên.
Từ sau lần hoan hảo trước đó, Tiểu Nhứ Nhi không cho phép y chạm vào cậu nữa, y muốn ôm muốn hôn đều không được.
Y đã vốn ăn không no, giờ lại càng dục hỏa khó nhịn.
Cố Ánh Liễu bế thiếu niên lên đặt cậu ngồi trên đùi mình, hai tay vòng tay ôm chặt lấy thiếu niên, vùi đầu vào hõm cổ cậu ngửi ngửi.
Dung Nhứ lại lật qua mấy trang nữa, dung mạo, tính cách, gia thế, ai cũng bị Cố Ánh Liễu bới móc ra một khuyết điểm gì đó.
"Vậy ngươi rốt cuộc thích người thế nào?"
Cậu mất kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn Cố Ánh Liễu.
"Chẳng lẽ không phải Bệ hạ thích người nào sao?" Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên, khó khăn nói, "Tội gì phải hỏi ta, nếu muốn ta nói, ai cũng không xứng với Tiểu Nhứ Nhi......"
Thanh niên mặc lễ chế cung trang, cẩm y tam trọng, trắng, tím nhạt, thắt lưng màu tím, khí độ phong hoa như trích tiên.
Dung Nhứ chưa từng thấy Cố Ánh Liễu như vậy, trước giờ y luôn ăn mặc đơn giản, không phải quan bào màu son thì sẽ là thường phục đơn sắc. Bởi vì dung mạo diễm lệ, càng chẳng ai thấy y đang keo kiệt, ngược lại càng thấy y trong sáng, đẹp đẽ vô ngần.
Không giống như bây giờ, nhan sắc điệt lệ bừng bừng tỏa sáng, lao thẳng vào tâm trí cậu, không thể không khiến cậu chú ý đến y.
Trái tim đập bình bịch như nhảy disco, bấy giờ cậu mới phát hiện mình lại đang ngồi trên đùi Cố Ánh Liễu.
Ánh sáng nhỏ bé chiếu qua khung cửa sổ dệt thành một tấm lụa mỏng, bầu không khí ái muội đột nhiên nổ tung.
Lòng bàn tay Dung Nhứ thấm ướt, hương xương bồ trong không gian lan tỏa, đè ép cậu không còn chỗ trốn.
Không đợi cậu thích ứng, nụ hôn của thanh niên đột ngột hạ xuống, mổ nhẹ lên môi châu, xúc cảm mềm mại đè lên cánh môi, kéo đầu lưỡi nhỏ bé trong miệng ra liếʍ lấy.
Cậu há miệng muốn quát Cố Ánh Liễu đi ra, tốc độ thanh niên lại nhanh kinh người, nhân cơ hội đó lấp kín cả khuôn miệng cậu, hút lấy toàn bộ dưỡng khí trong l*иg ngực cậu.
Dung Nhứ bị hôn đến mê mang, vòng eo căng chặt không giữ được nữa mà mềm xuống.
Thanh niên đè cậu lên mặt bàn hôn điên cuồng, bàn tay nóng bỏng không an phận mà xoa bóp cánh mông đầy đặn.
Nóng, cả mặt như bị áp thẳng vào lò sưởi đêm đông, nóng đến mức da thịt phát ngứa.
"Tiểu Nhứ Nhi."
Tiếng nói trầm thấp vang bên vành tai.
Danh sách bị gió thổi tung, rơi luống lả tả.
"Đừng tuyển tú, được không?"
Cố Ánh Liễu giấu đi sát ý nơi đáy mắt, y không cho phép người khác chạm vào trân bảo của y.
Thanh âm của thanh niên mang theo ý khẩn cầu, sự đoan trang vốn có không khỏi có cảm giác hơi yếu ớt, đau khổ, làm người ta khó có thể từ chối.
Dung Nhứ hoảng loạn ôm lấy y, mẫu thân Ánh Liễu mất sớm, phụ thân lại sợ tội tự sát, đệ đệ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, còn bắt nạt y. Y đã không còn thân nhân nào khác trên đời nữa.
Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, ngập nước, là cậu quá đáng rồi.
Nếu cậu cũng phải bỏ Ánh Liễu, y sẽ sợ đến mức nào chứ.
Chẳng có ai đối xử tốt với Cố Ánh Liễu cả, bọn họ chỉ thèm muốn dung mạo và thân thể y, nên chỉ có mình đối tốt với y một chút, y đã dùng phương pháp cực đoan này để giữ lấy mối quan hệ của hai người.
"Ánh Liễu, là ta quá đáng......"
Vạt áo thiếu niên tán loạn, lộ ra xương quay xanh tinh xảo, gắt gao ôm cổ Cố Ánh Liễu, giải thích với y: "Không phải tuyển tú cho ta."
Dung Nhứ ghen, "Mẫu hậu nói là cho tứ hôn ngươi."
Thiếu niên cũng không ý thức được lời này chua đến mức nào, dẩu miệng không muốn nhìn Cố Ánh Liễu, là y muốn cưới vợ, chứ không phải mình muốn nạp phi.
Mặt may thanh niên nháy mắt sáng rực lên, nâng ngón tay thiếu niên lên đặt bên môi hôn hôn.
"Tiểu Nhứ Nhi, lần trước là ta không đúng, đừng nóng giận được không?"
Dung Nhứ lắc đầu.
Cố Ánh Liễu không có cảm giác an toàn. Cậu xấu hổ buồn bực vì mình tự an ủi bị phát hiện, liền bơ y, y nhất thời tâm hoảng ý loạn nên mới làm ra chuyện đó.
"Không phải ngươi sai," Thiếu niên đưa tay vuốt ve đỉnh đầu thanh niên, "Là vì ngươi không có cảm giác an toàn thôi, ta luôn luôn đối xử tốt với bằng hữu, ngươi đừng dùng thân thể để báo đáp ta, cũng như dùng thân thể để củng cố quan hệ với bất kỳ ai, hiểu không?"
"Ngươi sẽ có người rất yêu thương ngươi, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi gấp ngàn vạn lần so với ta. Cho dù là chuyện gì xảy ra, ta sẽ luôn luôn là bằng hữu của ngươi."
Cố Ánh Liễu để im cho thiếu niên sờ đầu y, trong miệng nhấm nuốt bốn chữ "cảm giác an toàn" này, y mơ hồ đoán được ý nghĩa của chúng, đúng là y luôn luôn không có cảm giác an toàn đó.
"Ngươi dọn về Sùng Dao Điện ngủ đi." Dung Nhứ nắm lấy tay y.
Đã nhiều ngày Cố Ánh Liễu vẫn luôn ở trong Bích Tiêu Cung, bên cạnh cung Hoàng Hậu, phỏng chừng mỗi đêm đều lo lắng mình vứt bỏ y.
Dung Nhứ càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng không phải là người, cậu chỉ vì muốn rời khỏi sách trở về hiện đại nên tiếp cận Cố Ánh Liễu, đến lúc Cố Ánh Liễu không làm đúng ý cậu thì cậu lại khó xử, xa cách y.
"Ngươi yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy với ngươi, ngươi đừng sợ."
Đôi mắt thiếu niên trong suốt như ngọc, hoàn toàn không biết những câu này như kim bài miễn tử cho Cố Ánh Liễu, con sói hoang chỉ chờ có thế.
Cố Ánh Liễu nản lòng mà ôm chặt thiếu niên, như là cực kỳ sợ thiếu niên lại không để ý y.
Dung Nhứ vỗ nhẹ lưng thanh niên, "Ngươi nhìn lại danh sách đi, thật sự không có thích ai sao?"
Vừa dứt lời, độ ấm quanh mình đột nhiên giảm xuống.
Dung Nhứ không khỏi run lập cập, hóa ra trong tiểu thuyết viết đều là sự thật, vai chính tức giận thì trên người sẽ tỏa ra hàn khí.
"Tiểu Nhứ Nhi, ta không thích nữ tử."
"Vậy ta tìm danh sách nam tử cho ngươi xem nhé?"
"Tiểu Nhứ Nhi muốn nhanh chóng đuổi ta đi sao?"
"Không phải," Dung Nhứ cau mày, "Ta sớm muộn gì cũng phải về, về lại nhà ta, không thể luôn luôn ở cạnh ngươi được."
Thanh niên đột nhiên cứng đờ, ngay lập tức qua đi, liền bắt đầu dụ dỗ thiếu niên đơn thuần nói ra cơ hội về nhà.
"Thời điểm cụ thể ngươi đi?"
"Không biết." Dung Nhứ ảm đạm.
Hiện giờ cốt truyện đã lộn tùng phèo rồi, cậu cũng chẳng biết lúc nào thì cốt truyện sẽ kết thúc nữa.
"Một chút manh mối đều không có sao?"
"Có thể là khi Hoàng đế ta bị phế." Dung Nhứ thấp giọng nói.
"Ừm." Cố Ánh Liễu nhẹ nhàng bâng quơ mà lên tiếng.
Ta chắc chắn sẽ để ngươi ngồi ở vị trí này ổn định vững chắc, Tiểu Bệ hạ của ta.
"Tiểu Nhứ Nhi muốn về nhà nhanh sao?" Cố Ánh Liễu không nhịn xuống, lại hôn hôn khóe môi thiếu niên, dục căn dưới háng trướng đến sinh đau.
Dung Nhứ chần chờ, gật gật đầu.
"Ta cảm thấy Tiểu Nhứ Nhi nói rất đúng, khả năng là ta không có cảm giác an toàn nên mới muốn quấn lấy ngươi, chờ ta tìm được bằng hữu mới hoặc ái nhân, ta sẽ nói với Tiểu Nhứ Nhi."
Dung Nhứ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có chút mất mát, "Vậy là tốt rồi."
"Ngày mai ta muốn đi dâng hương ở Chùa Bồ Đề Kinh giao, hy vọng Bệ hạ ân chuẩn." Cố Ánh Liễu vuốt ve vòng eo thiếu niên, "Tấu chương tạm hoãn một ngày, nếu có chuyện gấp, Bệ hạ hãy sai Cẩm Y Vệ đưa một phần vào trong chùa, ta sẽ phúc đáp.
"Ừm tùy ngươi đi."
"Bệ hạ muốn xuất cung sẽ có nhiều cơ hội về sau, lần này là việc tư."
Dung Nhứ gật đầu, giương mắt nhìn thanh niên nùng diễm đào lý. Khí chất trên người so với mấy tháng trước có sự khác biệt, xóa đi vẻ khiêm tốn nhu thuận, lại có khí sát phạt ẩn giấu.
Là cậu gặp ảo giác sao?
"Ta sẽ học phê duyệt tấu chương, Ánh Liễu không cần lo lắng."
"Bệ hạ không cần học phải xử lý việc vặt như thế này, ta sẽ giúp Bệ hạ xử lý."
Cậu không cần học á?
Nhỡ đâu Cố Ánh Liễu kết hôn với ai, chẳng lẽ lại muốn cậu gom cả hai người vào cung để phê tấu chương cho cậu à....
Dung Nhứ nghẹn không nói, tránh cho Cố Ánh Liễu cảm thấy cậu lại muốn vứt bỏ y thì không tốt.
-
Chùa Bồ Đề Kinh Giao, tường đỏ ngói xanh, thấp thoáng có lối đường mòn sâu hun hút.
Đêm qua vừa mới mưa nhỏ, không khí xung quanh được gột rửa vô cùng tươi mát, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở chân núi.
Cố Ánh Liễu xốc màn xe lên, gọn gàng nhảy xuống xe ngựa.
Hôm nay y vẫn mặc cung trang tam điệp, là quy chế của phi tần, hận không thể viết luôn lên mặt mấy chữ "Dung Nhứ Liễu phi" cho ai cũng thấy.
"Thí chủ, thỉnh đi bên này." Tiểu hòa thượng ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt y, "Phương trượng sư thúc nói hôm nay có một đại mỹ nhân muốn tới thăm, tiểu tăng còn không tin, không nghĩ tới thế lại là sự thật."
Xuyên qua đại điện, quẹo trái tới thiện phòng.
"Chính là nơi này."
Cố Ánh Liễu cúi người cảm tạ tiểu hòa thượng, đẩy cửa thiện phòng, hơi ẩm ập vào mặt.
Trong thiện phong có một lão giả đang ngồi trên đệm hương bồ, xương gò má rất cao, tinh thần quắc thước.
"Trên đời này có pháp khí nào để khóa hồn phách một người mãi mãi ở trong thân xác cả đời không?" Cố Ánh Liễu đi thẳng vào vấn đề.
"Không," Lão giả trực tiếp phủ nhận, "Không thần không tiên, lấy đâu ra pháp khí loại đấy."
"Phương trượng, ta không muốn phí lời với ngài," Cố Ánh Liễu biết ông đang chế nhạo khi y còn nhỏ đã cùng phụ thân đến Chùa Bồ Đề, y còn nói trên đời không có thần tiên, "Bạc gia phụ tham ô, phân nửa đều vào chùa miếu của ngài."
"Tượng Phật này nhìn khí phái, ngói lưu ly sáng rọi, đều là bạc trong quốc khố cả nhỉ. Nếu ngài đồng ý, ta sẽ không báo cáo lượng bạc tham ô này với Bệ hạ, còn nếu ngài không muốn...."
Ngữ khí thanh niên không nhanh không chậm.
Phận thân y, để hồi sinh lại mẫu thân y đã bỏ ra vô số tiền bạc, cuối cùng đánh chủ ý lên quốc khố, chỉ để mẫu thân có thể tá thi hoàn hồn.
Không ngờ chuyện khóa hồn này lại là sự thật, mà phụ thân y cố chấp cả đời, cuối cùng lại thành lợi cho y.
Tiểu Nhứ Nhi của y, phải ở lại Lê Triều với y cả đời.
"Vòng cửu chuyển bồ đề." Mí mắt lão giả run run, lấy ra vòng tay trong l*иg ngực đưa cho Cố Ánh Liễu.