Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bé Nhứ cũng răm

Trong lời nói thanh niên mang theo ý khẩn cầu thiết tha, khuôn mặt diễm lệ dưới ánh nến lung linh càng thêm mờ ảo, như thiên tiên tuyệt sắc.

Tim Dung Nhứ đập bùm bùm như muốn nảy ra ngoài, cậu bắt đầu hơi hơi nghi ngờ xu hướng tính dục mười mấy năm nay rồi.

Hóa ra cậu không phải là thích con gái, mà là ai xinh đẹp thì thích.

Cậu không cự tuyệt được, thanh niên trước mặt có đôi mắt long lanh như nước mùa thu, đang chờ mong cậu.

"Vậy ta dạy ngươi lần này nhé." Dung Nhứ nuốt nuốt nước miếng.

"Được."

Phân thân của thanh niên không hề cố kỵ dựng đứng lên, độ cong hơi uốn lượn như đang chào hỏi với cậu.

Dung Nhứ chưa sờ cũng có thể cảm nhận được độ nóng bỏng của côn ŧᏂịŧ, trông nó mạnh mẽ dữ tợn, thô to nóng hôi hổi, cảm giác như đâm vào có thể làm chết cậu mất.

Thiếu niên không kìm được mà so sánh bé bướm nhỏ bé của mình với ©ôи ŧɧịt̠ của Cố Ánh Liễu, may mà Cố Ánh Liễu cũng là thụ, mà bản thân cậu cũng chẳng thích thú gì với ba ông chồng của Cố Ánh Liễu.

Nhân vật chính truyện pỏn không phải ai cũng làm được, Dung Nhứ hiểu cảm giác đó.

—— thình thịch.

—— thình thịch.

......

Tiếng tim đập chấn động lan đến mang tai, cậu lại lần nữa nuốt nước bọt, vươn tay muốn chạm vào thứ đang ngẩng đầu của thanh niên.

Tầm mắt Cố Ánh Liễu dừng lại trên bàn tay non mềm đáng yêu của thiếu niên, Tiểu Nhứ Nhi đương nhiên không làm việc nặng bao giờ, trong lòng bàn tay trắng mềm hồng hồng, như vuốt mèo mềm mại câu nhân.

Làm người ta muốn nắm lấy tay cậu, từng chút từng chút liếʍ láp xung quanh, bôi nước bọt lên đánh dấu cậu.

Cảnh tượng trong mộng sắp trở lại, Cố Ánh Liễu ngừng thở, chờ đợi động tác kế tiếp của thiếu niên.

Đôi tay thiếu niên sẽ nắm lấy dục căn của y, nắm lấy chỗ yếu ớt nhất của y.

Y đem tất cả nhược điểm mình có giao vào trong tay cậu, quỳ dưới mặt đất, và cậu là vị thần duy nhất y thờ phụng.

Đó là nghi lễ của y.

Dung Nhứ không biết tâm lý phức tạp đến vậy của Cố Ánh Liễu, tay cậu đang chuẩn bị nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của y thì ngừng lại.

Cậu cũng từng nghe qua bạn bè rất thân nhau sẽ thủ da^ʍ giúp nhau, nhưng bây giờ đến lượt cậu tự làm thì... cậu lại rất nghi ngờ tình huynh đệ giữa bọn họ.

Chuyện này kỳ kỳ sao sao á?

"Tiểu Nhứ Nhi..." Cố Ánh Liễu đè tay Dung Nhứ trên đầu ©ôи ŧɧịt̠, bọc tay cậu bên ngoài phân thân to lớn.

Thanh niên phát ra một tiếng thở thỏa mãn, kɧoáı ©ảʍ tâm lý còn vượt xa hơn kɧoáı ©ảʍ thực tế từ ©ôи ŧɧịt̠.

Tiểu Nhứ Nhi của y, đến bao giờ mới thông suốt được đây.

Dung Nhứ bị ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng dọa cho lùi về sau, lại bị bàn tay của thanh niên mạnh mẽ đè lại.

Thân ©ôи ŧɧịt̠ vừa to vừa thô, một bàn tay không thể nào nắm hết được.

Thiếu niên thực sự bị đả kích, về sau cậu làʍ t̠ìиɦ với bạn gái, cứ nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay chắc là không thể cương lên được mất.

Nếu như bé chim của cậu cũng lớn giống như Cố Ánh Liễu là tốt rồi.

"Tiểu Nhứ Nhi đang nghĩ gì thế?" Cố Ánh Liễu giơ tay vén gọn tóc mai đang tán loạn bên trán thiếu niên.

"Lớn quá......" Dung Nhứ không cần nghĩ ngợi, "Nếu của ta cũng to như của ngươi thì hay quá."

"Vậy thì ta ăn không được." Cố Ánh Liễu nhỏ giọng nói, lại bắt đầu tưởng tượng muốn hôn cậu.

Càng tiếp xúc, du͙© vọиɠ chiếm hữu của y với Dung Nhứ càng lớn dần, ngày một mãnh liệt.

Đây không phải một dấu hiệu tốt, vì y không muốn làm tổn thương Tiểu Nhứ Nhi của y.

"Ngươi vừa nói ăn gì thế?"

Cố Ánh Liễu nói quá nhỏ, Dung Nhứ không nghe rõ.

"Không có gì, Dung tiểu tiên sinh bắt đầu dạy ta đi." Cố Ánh Liễu cười nhẹ.



Dung Nhứ mặt đỏ tai hồng, cứng đờ mà đỡ phân thân Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu xinh đẹp lại còn tốt tính, ai ở cùng y chắc chắn là rất may mắn, dươиɠ ѵậŧ lại còn lớn như vậy!

Trong đầu thiếu niên bắt đầu hiện ra mặt của Hoắc Trừng và Dung Tích, tiếc nuối mà nhìn lại phía dưới Cố Ánh Liễu, lớn như vậy mà không dùng được....

Sao lại để Cố Ánh Liễu ở dưới chứ....

Ai......

Gương mặt non nớt của Dung Nhứ rất buồn rầu, làm Cố Ánh Liễu tâm đều mềm ra.

"Lúc ngươi làm mà cảm thấy đau, chắc chắn là do dùng sức quá rồi." Dung Nhứ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Cố Ánh Liễu, "Làm như thế này nè, từ từ ôm lấy nó, cảm thấy hơi hơi nằng nặng là được."

Cố Ánh Liễu rất phối hợp mà nghe Dung Nhứ nói, hiển nhiên là một đệ tử giỏi.

"Trên dưới loát động nhẹ nhàng....."

"A......"

"Ưʍ....."

Chóp mũi Cố Ánh Liễu phát ra một tiếng rên thỏa mãn, Tiểu Nhứ Nhi đang sờ ©ôи ŧɧịt̠ của y, còn hơn cả xuân dược mạnh mẽ nhất trên thế giới, thiêu đốt thân thể y.

Y nhìn cánh môi phấn nộn mềm mại không ngừng khép mở của thiếu niên, lần nữa hôn lên môi cậu, đầu lưỡi liếʍ láp toàn bộ hàm răng của thiếu niên, điên cuồng cướp đoạt nước bọt giữa môi răng.

Đầu lưỡi thiếu niên mềm ấm, không ngừng tránh né sự tấn công mãnh liệt của thanh niên, lại bị y thừa thắng xông lên.

Y rất thích cảm giác ôm hôn thế này, dường như hai người được hòa thành một thể, thân mật không thể tách rời, bọn họ trao đổi nước bọt, nhấm nháp hương vị lẫn nhau.

Rất nhanh, thiếu niên không chống đỡ được mà tước vũ khí đầu hàng, lưỡi nhỏ bé tê liệt ngã xuống.

Đáng tiếc quân địch không quan tâm đối xử tử tế với tù binh, mà càng thô bạo bú ʍúŧ đôi môi căng đầy, nuốt xuống toàn bộ vị ngọt của kẻ địch.

Gốc lưỡi Dung Nhứ bị hôn đến tê dại, môi không khép lại được, chỉ có thể để nước bọt chảy xuống khỏi khóe miệng.

Cố Ánh Liễu đúng là thiên phú dị bẩm, lần trước hôn còn có chút trúc trắc vụng về, lần này đã như một tay già đời đầy kinh nghiệm.

Du͙© vọиɠ như đứt phanh mà nổ tung.

Cậu bị Cố Ánh Liễu hôn đến cương lên, lỗ l*и róc rách chảy ra nước da^ʍ ướt đẫm, khát vọng bị ȶᏂασ vào.

Thiếu niên thả lỏng tay, vô lực đỡ lấy dục căn của thanh niên.

Dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng lớn, càng trướng, cách một tầng vải qυầи ɭóŧ mỏng, đặt giữa hai chân cậu, cọ xát kẽ mông.

Côn ŧᏂịŧ cậu cũng cương phát đau, lỗ l*и ngứa ngáy khó nhịn, c̠úc̠ Ꮒσα cũng không chịu thua mà mấp máy liên hồi, chỉ muốn bị đè ra ȶᏂασ cho đã.

Dung Nhứ vẫn cho rằng mình là chính nhân quân tử, giờ mới biết làm Liễu Hạ Huệ quá khó.

Cậu muốn cản lại Cố Ánh Liễu, muốn y đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα cậu hung bạo.

Sắc tức là không, sắc tức là không.

Cố Ánh Liễu quá đáng thương rồi, cậu không thể ỷ vào việc mình là hoàng đế mà bắt nạt Cố Ánh Liễu nữa, như vậy có khác gì cầm thú đâu.

Dung Nhứ hoàn toàn quên mất Cố Ánh Liễu là người chủ động hôn trước, cứ thế lâm vào tự trách vì dụ dỗ Cố Ánh Liễu.

"Ưʍ...... A a......"

Dung Nhứ đẩy Cố Ánh Liễu ra, vội vàng hít thở, không khí trong sạch tràn đầy trong khoang phổi.

Không hiểu Cố Ánh Liễu rèn luyện phổi kiểu gì, cậu không đu được.

"Ánh Liễu, ta biết tình huống này mà không nhịn được thì cũng là bình thường," Dung Nhứ lau mặt, cậu cũng thiếu tí nữa ngã vào địa ngục, "......... Nhịn không được thì cũng phải chịu, nghe chưa?"

"Ừm."

Dung Nhứ tỉnh lại, hoàn toàn vứt chuyện của Cố Ánh Liễu ra sau đầu.

Không chỉ là sợ ba tên công của Cố Ánh Liễu gây phiền phức, mà nó còn liên quan đến tôn nghiêm nam tính của cậu!

Thiếu niên hít sâu một hơi, ôm lấy phân thân Cố Ánh Liễu, nhẹ nhàng vuốt ve, mã mắt liên tục chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c, hơi nóng làm lòng bàn tay cậu thấm ướt mồ hôi.

Cố Ánh Liễu thỏa mãn, gương mặt trắng nõn bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm thành màu hồng nhạt, hương diễm mê người.

Dung Nhứ nuốt nuốt nước miếng, nhắm mắt lại, không dám nghĩ gì hết trong lòng, chỉ chăm chú sục ©ôи ŧɧịt̠ cho Cố Ánh Liễu.

Nhắm mắt lại, bàn tay càng cảm nhận được rõ ràng ©ôи ŧɧịt̠ to lớn dữ tợn, giật lên theo nhịp tim của cậu.



Bồng bột.

Nóng bỏng.

Giống như sắp hòa tan cậu ra vậy.

"Trong lúc làm, có thể xoa bóp trứng dái nữa...." Dung Nhứ nhắm hai mắt lại, sờ soạng tìm kiếm vị trí hai hòn bi ve.

Thiếu niên hơi nằm bò ra mà vuốt ve dục căn của y, vành tai và khuôn mặt đỏ bừng, tươi mới âu yếm. Huống chi hai tay còn không an phận mà sờ loạn hạ thân y, đầu ngón tay chạm đến bắp đùi và bụng dưới như mang điện, da đầu Cố Ánh Liễu như bị nổ tung.

Nếu trên đời thật sự có khổ hình, thì chắc cũng chỉ đến vậy thôi.

Cố Ánh Liễu cắn chặt hàm răng, toàn thân như đông cứng lại, cảm giác trướng đầy muốn bắn tinh ra như chồi non mùa xuân không chịu được mà nhú lên, áp lực, tích tụ năng lượng, chờ đợi được thấy ánh mặt trời.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, đột ngột.

Dung Nhứ không kịp chuẩn bị, vạt áo dính không ít chất lỏng trắng đυ.c, bàn chân lộ ra cũng bị bắn lên không ít.

Ánh nến nhảy múa, màn giường buông xuống.

Đôi mắt Cố Ánh Liễu chìm trong bóng tối, không rõ ràng.

Nếu mấy tháng trước có ai dám nói với y, sẽ có một ngày y cam tâm tình nguyện quỳ xuống, liếʍ từng ngón chân của một người, y nhất định sẽ tống luôn gã đi chữa bệnh điên.

Nhưng bây giờ, y lại muốn đè Tiểu Nhứ Nhi xuống, liếʍ láp toàn thân cậu, lăn qua lộn lại đến khi cậu kiệt sức, cả người đầy vết nước bọt của y mới thôi.

"Không sao đâu, ta đi thay đồ là được." Dung Nhứ nghĩ Cố Ánh Liễu trầm mặc là đang áy náy mình làm bẩn đồ cậu.

Cố Ánh Liễu dựa vào đầu vai Dung Nhứ, mãnh thú trong ngực như đang gào rú.

Y muốn vấy bẩn cả người Dung Nhứ, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y vào lỗ nhỏ, giống như động vật đánh dấu lãnh thổ.

Hương đào ngọt ngào trên người thiếu niên làm Cố Ánh Liễu bình tĩnh lại.

Y không thể giẫm lên vết xe đổ.

Mẫu thân đã từng nói với y, nếu y thích một đóa hoa, nhớ phải luôn luôn tưới nước cho nó, đến khi xuân đến nó sẽ nở ra hoa rực rỡ, còn hận một đóa hoa, thì nhổ tận gốc, cắt rễ cây, để vào trong bình, chỉ mấy ngày nó sẽ khô héo.

Y muốn Tiểu Nhứ Nhi xuân nào cũng nở hoa.

Cố Ánh Liễu kìm lại cánh tay trái đang run rẩy, y có thể chờ, y có thể chờ, "Ta đi lấy trung y."

Dung Nhứ ngoan ngoãn ngồi trên giường gỗ hoa lê chờ Cố Ánh Liễu lấy trung y, một lần đi là hẳn ba mươi phút, chờ đến nỗi Dung Nhứ ngồi ngủ gật trên giường.

Thiếu niên thay xong quần áo, tiếp tục giảng giải kiến thức sinh lý cho Cố Ánh Liễu.

Dung Nhứ nhớ lại trong 《 Dâʍ ɭσạи bệnh mỹ nhân 》miêu tả, ba tên công không bao giờ bôi trơn cho Cố Ánh Liễu, hiển nhiên được 0 điểm sinh lý.

Không làm bôi trơn thì Cố Ánh Liễu phải đau đến thế nào chứ.

Thiếu niên cố ý ngồi cách xa Cố Ánh Liễu một khoảng, mùi xương bồ trên người thanh niên thật sự quá câu dẫn, làm người ta tâm hoảng ý loạn.

"Trước khi bắt đầu, ngươi phải làm dạo đầu," Dung Nhứ nghiêm trang nói, "Nếu đối phương không làm dạo đầu thì ngươi phải nói ra..."

"Sao Xuân cung đồ lại là phiên bản Long Dương?" Cố Ánh Liễu kinh ngạc, Tiểu Nhứ Nhi không nên trực tiếp kết luận y thích người cùng giới mới phải chứ.

"A?...... A!" Dung Nhứ thầm hận, sao mình lại quên mất chuyện này.

Hiện tại Cố Ánh Liễu cùng ba tên công chẳng có tí tiến triển nào, nói không chừng còn chưa xác định xu hướng tính dục...

"Cứ học đã, nói không chừng về sau sẽ cần." Dung Nhứ ngập ngừng nói, rõ ràng tự tin không đủ.

"Được."

Cố Ánh Liễu gật đầu, y nhất định sẽ học kĩ, bước một, phải làm dạo đầu.

"Mân mê lỗ nhỏ trước rồi mới được cắm vào, khi đưa vào phải dùng mỡ bôi trơn, không thì sẽ rất đau."

"Khi nào thì biết là động tình?"

Giáo viên Dung Nhứ sống 2 đời chưa gặp đề khó thế này, cậu cũng không thể nói với Cố Ánh Liễu là đợi ngươi bị đè rồi sẽ biết.

Cậu đồng tình nhìn Cố Ánh Liễu một cái, rốt cuộc thì cũng không có ai trời sinh muốn làm thụ nhỉ?

Thiếu niên vỗ vỗ bả vai Cố Ánh Liễu, "Khi đối phương nói muốn, cũng không khác lắm."

Cố Ánh Liễu đã nhớ rõ, thứ hai, phải bôi trơn trước, chờ Tiểu Nhứ Nhi nói muốn mới được ȶᏂασ vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »