Mắ chỉ muốn độn lù ngay lập tức
Sắp giữa hè, hoa cỏ bày khắp hành lang Tuyên Đức Điện lần lượt đổi thành cây xanh.
Cung nữ cùng thái giám cúi đầu hành lễ với Dung Nhứ rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Dung Nhứ cùng Cố Ánh Liễu đi nhanh về phía thư phòng, liếc liếc trái phải hai lần rồi đóng cửa phòng lại.
Điền Cát khom lưng bên ngoài cửa, bộ dáng ban nãy của Bệ hạ, giống như đi ăn trộm vậy.
Dung Nhứ đích xác cảm thấy mình như đi ăn trộm thật, cậu đóng cả cửa sổ thư phòng, ánh sáng trong điện lập tức tắt đi.
Cố Ánh Liễu đứng ở giữa phòng đánh giá bày biện cùng vật trang trí, bài trí thư phòng cũng không phức tạp, giá sách bằng gỗ đàn, bình phong sơn thủy, án thư gỗ mun.....
Dung Nhứ không có kiên nhẫn như Cố Ánh Liễu, cậu lục tung phòng lên muốn tìm đồ vật có giá trị.
Thư phòng Hoàng đế còn chẳng bằng cái thư viện hiện đại, phân loại sách báo tử tế, đồ nào không dùng thì để trên kệ sách, chứ không như ở đây ném tất cả vào rương gỗ, trông thì cảnh đẹp ý vui, thật ra nội dung bên trong hoa hòe lòe loẹt.
"Ánh Liễu, eo ta muốn đứt mất......" Dung Nhứ vẻ mặt đưa đám.
Cố Ánh Liễu đến bên người Dung Nhứ, bàn tay nóng bỏng đặt lên vòng eo cậu, nhẹ nhàng xoa niết.
"Không cần đâu......" Dung Nhứ trực tiếp cứng đờ.
Hiện giờ không thể so sánh với lúc vừa mới xuyên qua được, khi đó phải mặc mấy lớp quần áo mới ấm, còn giờ chỉ có một áo lụa như cánh ve bao bên ngoài lớp trung y hơi mỏng bên trong.
Bàn tay thanh niên ấn ấn bên eo sườn cậu, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng truyền từ bàn tay lên trên da thịt, một mảng lớn trên eo nóng bỏng hơn hẳn những chỗ khác.
"Có đỡ hơn không?" Cố Ánh Liễu hỏi.
"Tốt rồi," Dung Nhứ vội vàng ngăn không cho Cố Ánh Liễu trườn xuống phía dưới, "Ta thấy ổn rồi."
Cố Ánh Liễu tiếc nuối mà thu hồi tay, bế thiếu niên đang ngồi dưới đất lên.
"Ngồi lên, trên mặt đất lạnh."
Vừa rồi trông rương gỗ chứa đầy thư tịch kia khá mới, hiển nhiên là được lau chùi thường xuyên, mà đã được chăm sóc cẩn thận như vậy thì khả năng lang phù đặt ở đó không lớn. Thứ đó nên được đặt ở nơi mà người thường không thể tiếp xúc được.
Cố Ánh Liễu đi đến bên tường, gõ gõ tường, gia đình giàu có thường sẽ bố trí ngăn kéo bí mật, để đồ quý bên trong đó.
Không có tiếng vang, hiển nhiên thư phòng không có ngăn bí mật.
"Tiểu Nhứ Nhi, đi Sùng Dao Điện." Cố Ánh Liễu nắm lấy tay Dung Nhứ, y nghĩ đến nơi có thể được coi là "giản dị" nhất.
Cố Ánh Liễu đỡ eo Dung Nhứ ra khỏi thư phòng.
Điền Cát đẩy cửa bước vào, thấy thư phòng một hiện trường hỗn loạn, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào.
Hoang đường.
Quá hoang đường.
Cố Ánh Liễu nhìn là biết cái đầu ăn dưa của Điền Cát đang nghĩ cái gì bên trong.
Nếu là trước đây, y nhất định rất ghét bị người khác đánh giá.
Nhưng hôm nay người bên cạnh lại là Dung Nhứ, y càng thêm dựa sát, tư thái thân mật khăng khít, hận không thể gào lên cho thiên hạ đều biết y và Dung Nhứ có quan hệ thế nào.
Dung Nhứ bị ôm đến khó chịu, hương xương bồ trên người thanh niên không lúc nào là không câu dẫn cậu.
Cậu vỗ vỗ đầu, chính mình không nên tơ tưởng Cố Ánh Liễu như thế, rõ ràng là tự chủ của cậu quá kém.
Dung Nhứ không muốn đẩy Cố Ánh Liễu ra, y vốn dĩ đã không có cảm giác an toàn rồi, mấy ngày trước còn làm chuyện như thế.
(Lím lím đó)
Nếu giờ cậu biểu hiện dù chỉ một chút kháng cự Cố Ánh Liễu đến gần, không biết y sẽ có bao nhiêu thương tâm.
Hai ngươi hai tâm tư khác nhau cùng đến Sùng Dao Điện.
Tẩm điện so với mấy hôm trước khi rời đi cũng chẳng có gì khác biệt, Cố Ánh Liễu buông tay đang ôm bên eo Dung Nhứ, đi thẳng đến long sàng.
—— gõ gõ.
Y xốc chăn gấm lên, ngón tay thon dài gõ vào ván giường.
Dung Nhứ đứng bên cạnh long sàng, nhìn Cố Ánh Liễu.
Thanh niên mặc một bộ xuân sam mỏng manh, khi khom ngươi thấy loáng thoáng độ cung đẹp đẽ, đùi cường trắng lại không quá bự chống lên trên giường, như liệp báo vận sức chờ phóng đi.
Dung Nhứ nuốt nuốt nước miếng, niệm hai câu a di đà phật.
Phi lễ chớ coi.
"Lang phù." Cố Ánh Liễu lấy được lang phù từ ngăn bí mật phía dưới long sàng, mang đến trước mắt Dung Nhứ.
"Ánh Liễu ——" Dung Nhứ khen nói, "Ngươi thật là lợi hại."
Trên mặt Cố Ánh Liễu cuối cùng lộ ra tươi cười, xoa xoa đầu Dung Nhứ.
"Oa......" Dung Nhứ cũng học theo bộ dáng Cố Ánh Liễu, quỳ gối trên long sàng, tò mò mà quan sát ngăn kéo bí mật dưới long sàng.
Cố Ánh Liễu nhìn bóng dáng Dung Nhứ, ánh mắt thâm trầm.
Độ cao này, vừa đẹp.
Dung Nhứ chỉnh lại xong ngăn bí mật, để cho Cố Ánh Liễu trước đứng cửa tẩm điện chờ cậu.
Mấy hôm trước hạ triều xong liền đến Cố phủ, cậu thiếu tí nữa quên mất còn muốn dạy Cố Ánh Liễu kiến thức giới tính, vừa rồi vào cửa cậu đã nhìn thấy xuân cung đồ trên bàn.
Thiếu niên đem xuân cung đồ theo, ôm vào trong ngực, muốn làm thầy giáo của Cố Ánh Liễu tối nay.
-
Ánh trăng sáng tỏ, bao phủ Thịnh Kinh.
Bên trong Cố phủ, trên hành lang treo đầy cờ trắng cùng đèn sáng, trong linh đường truyền ra tiếng khóc bi thương đứt quãng.
Cố Ánh Liễu túc trực bên linh cữu nửa canh giờ rồi trở về phòng, vừa đẩy cửa vào đã thấy Dung Nhứ ghé vào trên giường đọc sách, hai cái đùi trơn bóng lắc lư trong không trung, lộ ra gót chân no đủ tròn trịa.
Trong phòng được bổ sung không ít bài trí, giường cũng được đổi thành giường gỗ hoa văn hoa lê nhiều phúc.
"Ánh Liễu, ngươi đi rửa mặt trước đi, ta muốn dạy ngươi một chuyện rất là quan trọng." Dung Nhứ trịnh trọng lạ thường.
Điền Cát tuyển chọn xuân cung đồ đều là phiên bản có màu full HD, nhưng so với truyện tranh và video của thế kỉ 21 thì vẫn còn kém xa.
Thiếu niên nhìn như trấn định, kỳ thật khẩn trương đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu nhắm mắt lại, xây dựng tâm lý cho chính mình, coi như giờ mình là giáo viên môn sinh lý đi.
Kiến thức sinh lý của Cố Ánh Liễu quá ít ỏi rồi, bị người xâm phạm cũng không biết, phải học thôi.
Dung Nhứ lượt qua lượt lại lời dạo đầu trong đầu một lần, l*иg ngực phập phồng phập phồng theo hô hấp, cảm giác đại não có hơi thiêu oxy.
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu ngồi bên mép giường nhẹ nhàng kêu.
"A?" Dung Nhứ bị hoảng sợ, "Sao ngươi lại về rồi?"
Cố Ánh Liễu có chút khó hiểu, "Tiểu Nhứ Nhi không phải nói muốn dạy ta chuyện quan trọng sao?"
"A, ừ," Dung Nhứ lúc này mới phản ứng lại mình muốn dạy Cố Ánh Liễu kiến thức giới tính, để Cố Ánh Liễu không bị khi dễ nữa, "Cái này ngươi biết là cái gì đi?"
"Xuân cung đồ." Cố Ánh Liễu liếc liếc mắt nhìn sách bìa cứng xuân cung đồ, đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, cay mắt.
"Ừ......" Não Dung Nhứ trống rỗng, mở đầu vừa mới nghĩ một hồi giờ không còn nhớ tí gì, "Chính là......"
Chính là......
Chính là......
Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào gian phòng, thiếu niên ghé vào giữa đệm chăn, vòng eo sụp xuống, cái mông trắng mềm phồng lên mượt mà.
"Chính là cái gì?" Cố Ánh Liễu miệng đắng lưỡi khô.
Y không xác định được chính mình còn nhẫn nhịn được bao lâu nữa, miếng bánh ngọt ngào giơ tay là có thể với tới, chẳng có lúc nào là không dụ dỗ y.
Tự chủ cùng du͙© vọиɠ thi nhau lôi kéo trong lòng.
Y muốn xé toạc trung y vướng víu, trói chặt lấy tay chân thiếu niên, liếʍ một đường từ cổ cậu đến xương bướm xinh đẹp, liếʍ đến kẽ mông mê hồn, dùng nước bọt đánh dấu c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn thành của riêng y, sau đó hung hăng mà đâm vào.
Y sẽ ôm chặt cậu, hôn môi cậu, chiếm hữu cậu.
"Ánh Liễu," Dung Nhứ đoan chính mà ngồi lại, "Lần trước ngươi ở trong xe ngựa... hôn... hôn ta..."
Thiếu niên mặt đỏ tai hồng, ánh mắt mơ hồ.
Cố Ánh Liễu ngồi ở giữa giường, hai chân vòng lại lấy cớ ngồi đằng sau như bao trọn lấy thiếu niên, làm bộ cũng đang xem xuân cung đồ.
"Người khác hôn ngươi, ngươi liền hôn lại... Nếu có ai nói với ngươi những điều đó thì khẳng định là đang muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngàn vạn lần ngươi không được đáp ứng, có biết không?" Dung Nhứ quay đầu.
Đôi môi thanh niên dán bên má phúng phính của cậu, cánh môi mềm mại no đủ in lên gương mặt cậu, mang theo hô hấp nóng ướt.
Xúc cảm mê hoặc truyền đến đại não, không cho Dung Nhứ bất kỳ đường lui nào.
Cậu, lại, chiếm tiện nghi Cố Ánh Liễu.
......
"Tiểu Nhứ Nhi muốn chiếm tiện nghi ta sao?" Cố Ánh Liễu hỏi.
Thanh âm thanh niên như ở giữa thành thục và ngây ngô, ẩn chứa mê hoặc cực lớn, Dung Nhứ theo bản năng gật gật đầu.
Thiếu niên ngây thơ mờ mịt, như nai con bé bỏng mới xông vào thế giới loài người, đôi mắt trong suốt ướt sũng.
Không khí ái muội kích động, hơi thở dồn dập quanh quẩn.
Cố Ánh Liễu thoáng nghĩ, hôn lấy đôi môi của thiếu niên.
Khác với nụ hôn chuồn chuồn chạm nước trên xe ngựa, thanh niên không cần thầy dạy cũng hiểu mà mở khớp hàm thiếu niên ra, môi lưỡi càn quét hung bạo trong khoang miệng thiếu niên.
Bựa lưỡi to dày liếʍ láp hàm trên mẫn cảm của thiếu niên, chọc cậu co rụt vòng eo lại.
Y lại luồn tay vào trung y mỏng manh của thiếu niên, bàn tay nóng bỏng vuốt ve da thịt mượt mà trắng muốt của thiếu niên, bóp eo cậu, cố định chặt chẽ cậu trong l*иg ngực.
Rất ngọt.
Mùi vị của Tiểu Nhứ Nhi so với tưởng tượng của y còn thơm ngọt hơn gấp bội, y kéo lấy cái lưỡi mềm nhược của cậu, hung hăng cướp đoạt nước bọt của cậu như đua tranh, phát ra tiếng nước tí tách mê luyến.
Cảm giác miệng đắng lưỡi khô cuối cùng cũng được giảm bớt, Cố Ánh Liễu vẫn không cảm thấy thỏa mãn, đè thiếu niên trên giường chiếu, từ từ mà thô bạo nghiền nát cánh môi non mềm của cậu.
Đôi môi thiếu niên như cánh hoa bị chà đạp thành đỏ thẫm, gương mặt phấn hồng lên như trang điểm, đôi mắt mênh mông sương mù, ướt sũng, nhìn đáng thương cực kỳ.
......
"Ánh Liễu..." Dung Nhứ thở từng ngụm từng ngụm, cậu thiếu tí nữa là bị hôn đến gặp Diêm Vương luôn. "Ngươi nói là ngươi không đáp ứng đi."
"Nếu Tiểu Nhứ Nhi muốn," Cố Ánh Liễu rũ mắt, "Ta đều nguyện ý."
Dung Nhứ cảm thấy trạng thái của Cố Ánh Liễu thật sự có vấn đề lớn, y quá ỷ lại vào cậu rồi.
"Ngươi không thể nghĩ như vậy!" Dung Nhứ gấp đến độ đổ mồ hôi, "Nhỡ ta muốn gϊếŧ ngươi thì sao? Ta xâm phạm ngươi, ngươi phải cự tuyệt ta."
"Nếu là Tiểu Nhứ Nhi muốn, ta cũng có thể làm." Cố Ánh Liễu rũ mí mắt.
Dung Nhứ che lại mặt mình, khuôn mặt non mềm đáng yêu bị nhăn thành một đường.
Phiền muộn.
"Thôi không nói cái này," Dung Nhứ phun ra một ngụm trọc khí, "Mình chuyển qua học chương trình sinh lý."
"Học chương trình sinh lý?"
"Các ngươi ở đây gọi là việc phu thê." Dung Nhứ nói.
"Được."
"Về sau ngươi sẽ phải dùng đến, đừng thẹn thùng." Gương mặt thiếu niên ửng đỏ, đứng dậy lật xem sách xuân cung đồ.
"Được." Cố Ánh Liễu gật gật đầu.
"Đầu tiên," Dung Nhứ thanh giọng nói, "Hôn môi là việc mà chỉ giữa hai người yêu nhau mới được làm thôi, nếu đối phương không phải ái nhân của ngươi, muốn hôn ngươi, hoặc là muốn ngươi hôn hắn, thì đều là đồ lưu manh, ngươi không được đáp ứng."
"Được." Ánh mắt Cố Ánh Liễu dừng ở vạt áo hơi hơi mở rộng của Dung Nhứ, cổ họng lăn lộn.
"Tiếp theo, đối với hành động tiếp xúc thân thể không hợp lý, giống như sờ ngực, sờ eo, sờ chân, thì cũng là xâm phạm, ngươi phải tránh đi, nếu không tránh được thì ngươi phải nói cho ta, ta đánh hắn!"
"Ta ôm eo Tiểu Nhứ Nhi, là xâm phạm Tiểu Nhứ Nhi." Cố Ánh Liễu nói.
"Cái đó không tính."
"Tại sao không tính?"
Dung Nhứ gãi gãi đầu, "Ta là tự nguyện, không phải xâm phạm."
Thiếu niên nói xong mới phát hiện hình như logic có vấn đề rồi, nhưng cậu lại không tìm được bug ở đâu.
"Được." Cố Ánh Liễu khóe miệng hơi cong.
"Đây là dươиɠ ѵậŧ," Dung Nhứ chỉ vào tranh trong xuân cung đồ nói, "Là bộ phận cực kỳ riêng tư, không thể tùy tiện cho người ta xem, cũng không thể cho người khác sờ."
"Là nơi này sao?" Cố Ánh Liễu cởϊ qυầи lót, lộ ra dươиɠ ѵậŧ to lớn.
"Đã nói là không được tùy tiện cho người khác xem!!!" Dung Nhứ cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng các thầy cô.
Chờ cậu trở về nhất định sẽ một lòng dâng hiến cho tri thức, không chọc giáo viên tức điên nữa.
Ơ?
Sao mà lớn vậy?
Côи ŧɧịt̠ Cố Ánh Liễu cùng hình tượng của y hoàn toàn không hợp nhau, dươиɠ ѵậŧ màu hồng đậm, nóng bỏng tay, mạch máu màu tím ngoằn ngoèo trên thân ©ôи ŧɧịt̠, hơi hơi cong lên một chút.
Dung Nhứ rụt rụt, theo bản năng che lại hạ thân chính mình.
Sao cậu lại muốn bị đả kích vậy?
Cậu là kích cỡ bình thường, nhưng so với Cố Ánh Liễu thì như chíp bông với khủng long.
Tiểu thuyết là không có logic thế hả? Thụ cũng phải lớn hơn người bình thường nhiều vậy sao...
"Ngươi...... Ngươi ngươi...... mặc đồ vào......" Dung Nhứ lắp bắp mà nói.
"Không phải muốn dạy ta chương trình sinh lý à? Như vậy dạy càng rõ ràng."
"Cũng...... Không sai đi," Dung Nhứ không dám nhìn vào mắt Cố Ánh Liễu, "Dươиɠ ѵậŧ cương cứng là phản ứng sinh lý hết sức bình thường, thủ da^ʍ ở mức độ vừa phải sẽ có lợi cho thân thể và tinh thần khỏe mạnh."
"Ta tự tuốt không bắn ra." Cố Ánh Liễu vẻ mặt vô tội.
"Sao lại... sao lại thế được?" Dung Nhứ kinh ngạc mà nhìn Cố Ánh Liễu, "Ngươi chưa thủ da^ʍ bao giờ sao?"
"Từng có, tay ấn đến đau, cũng không thoải mái, cho nên liền không làm nữa."
"Hay là dùng sai phương pháp?" Dung Nhứ kỳ quái, lúc trước Cố Ánh Liễu làm cho cậu rõ ràng là rất chuyên nghiệp.
"Tiểu Nhứ Nhi, ngươi giúp ta được không?"
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Đừng hỏi, hỏi chính là một cái dám dạy, một cái dám học.