Sếch giữa trưa
Dung Nhứ cúi đầu nhìn Cố Ánh Liễu ngồi giữa hai chân cậu, nghiêm túc mà đoan trang, lỗ l*и nhỏ bé không kìm được mà ào ào chảy ra nước da^ʍ.
Thiếu niên cảm nhận được rõ ràng mị lực kinh hồn của Cố Ánh Liễu, thanh niên ngồi cách cậu không gần, lại luôn có cảm giác một mùi hương xương bồ lan rộng trong không khí, quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Giường gỗ trong phòng ngủ không thể so sánh với long sàng của Sùng Dao Điện, chật chội nhỏ hẹp, không có nhiều không gian để hành động.
Hơi thở thanh niên đã đến gần lỗ tiểu của cậu, ẩm ướt lại nóng bỏng.
Dung Nhứ bị ôm chặt đến tê dại, ham muốn bắn ra như dung nham núi lửa chờ đợi một khoảnh khắc phun trào.
"A...... Đừng?" Thiếu niên nắm chặt lấy khăn trải giường, chống hai bên mông.
"Không sao đâu," Cố Ánh Liễu nhắm chặt hai mắt, y không dám ngẩng đầu, không dám để Dung Nhứ nhìn thấy điên cuồng trong mắt, "Chắc là không có chuyện gì đâu..."
Dung Nhứ nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh tượng trước mắt quá mức xấu hổ, Cố Ánh Liễu quỳ gối trước hai chân cậu, cúi đầu chôn giữa háng, thực dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Thiếu niên làm bộ muốn mặc lại qυầи ɭóŧ, một bàn tay thon dài vươn tới ngăn cậu lại.
"Tiểu Nhứ Nhi không khó chịu sao?" Cố Ánh Liễu trong thanh âm lộ ra ngập ngừng, rung động lòng người.
"Vẫn tốt." Dung Nhứ trả lời, chờ thêm một chút là sẽ mềm xuống.
"Ta giúp ngươi." Cố Ánh Liễu quỳ gối giữa hai chân cậu, ngón tay lưu loát nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ cậu tuốt lên xuống.
"A...a...." Dung Nhứ phát ra âm thanh thoải mái, dươиɠ ѵậŧ non nớt bị bàn tay to lớn nắm chặt trong tay, không nặng không nhẹ xoa bóp, mạch máu xung quanh cùng dây thần kinh bị ngón tay vân vê tê dại, vừa sướиɠ vừa có chút đau đau tí tách.
Dung Nhứ ngẩng cổ, hưởng thụ Cố Ánh Liễu chăm sóc.
Ngón tay y càng lúc càng nhanh, côn ŧᏂịŧ bị cọ xát đến sắp nổi lửa, hai hòn trứng dái nặng trĩu tϊиɧ ɖϊ©h͙ rũ xuống, chỉ chờ được bắn ra.
Hoá ra chính mình tự thêu thùa may vá và để người khác làm cho lại khác biệt lớn như vậy, kɧoáı ©ảʍ xông đến như muốn nổ tung đầu.
Dung Nhứ tạm thời vứt hết e lệ sang một bên, nhắm mắt nằm trên gối mềm, như mèo con lười biếng chọc người yêu thương.
"Tiểu Nhứ Nhi......" Côn ŧᏂịŧ Cố Ánh Liễu trướng to đến phát đau.
Y muốn ôm chặt lấy thiếu niên trên giường, hôn liếʍ lấy vàng tai nhỏ bé đỏ bừng, muốn tiến thẳng vào thân thể cậu, làm cậu không thể rời xa y.
Y muốn chết trên người cậu.
Tiểu Nhứ Nhi của y, vạt áo rộng mở lộ ra vòng eo thon thật mịn màng, không hề có nửa điểm ý thức nguy hiểm, toàn tâm toàn ý tin tưởng y.
Ánh nên lập lờ, mùi hương ngọt ngấy của đào tươi lan tỏa trong không khí, bóng người trên giường cuốn chặt lấy nhau không một kẽ hở.
Cố Ánh Liễu quỳ gối giữa hai chân thiếu niên, ngón tay thon dài vuốt ve chỗ nhạy cảm nhất của cậu, liên tục thay đổi hầu hạ thiếu niên sướиɠ đến điên cuồng.
Mã mắt phun ra bạch dịch tanh nồng, thịt mềm như chưa từng thấy ánh sáng lộ ra bên ngoài, kiêu ngạo không sợ hãi.
Y nhìn chằm chằm ©ôи ŧɧịt̠ thiếu niên. Giữa tiếng rêи ɾỉ ê a, há miệng ngậm lấy mầm thịt đã khao khát từ lâu.
......
Dung Nhứ mở to đôi mắt, màn giường trên đỉnh đầu như xoay đủ một vòng, muốn đập vào mặt cậu.
Môi lưỡi mềm ấm, khoang miệng ướt nóng bú ʍúŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ của cậu, hàm răng cứng rắn thỉnh thoảng chạm vào mạch máu quanh côn ŧᏂịŧ, Dung Nhứ chỉ cảm thấy như máu toàn thân dồn cả về phía dưới, ©ôи ŧɧịt̠ như được tiếp thêm sức mạnh càng sung huyết, no căng mềm mại.
Thiếu niên bắt đầu đơ ra, não trống rỗng, phát ra tiếng nức nở khó nhịn.
Lòng bàn tay thấm ướt, vòng eo run rẩy.
Sức nóng cứ liên tiếp trườn lên, châm chích.
Dươиɠ ѵậŧ của cậu bị nhồi đầy trong miệng thanh niên. Dưới đầu lưỡi linh hoạt phun ra nuốt vào của y.
Dung Nhứ lúc này cuối cũng cũng tỉnh lại, mình đang làm cái gì vậy?
"Ánh Liễu...."
Thiếu niên mờ mịt phun ra hai chữ, hai chân muốn thoát ra khỏi khống chế của Cố Ánh Liễu.
Thanh niên như đã sớm dự đoán được phản ứng của cậu, hai bàn tay đè chặt ấn hai bên sườn xuống giường, không cho phép cậu có bất kỳ động tác nào .
"...... Dừng lại...... A... ưʍ...." Dung Nhứ không tự giác mang theo tiếng nức nở trong tiếng khóc.
Thanh niên một thân bạch y, tóc đen rũ xuống như thác, nốt chu sa giữa mày đỏ hồng như máu, đôi môi no đủ căng mọng nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ của cậu, vụng về ra sức liếʍ láp phân thân.
Hốc mắt Dung Nhứ chua xót, nước mắt như hạt đậu tí tách rơi xuống.
"Ô ô......"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra, bị thanh niên nuốt hết.
Cố Ánh Liễu ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên đã khóc đến tan vỡ, trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào, là y bị du͙© vọиɠ ma quỷ quyến rũ.
Vậy thì khiến ngươi vĩnh viễn thuộc về ta.
Ai ngờ thiếu niên bổ nhào vào trong lòng ngực y, gào khóc.
"Ánh Liễu, ngươi không cần như vậy......"
Dung Nhứ không nghĩ đến Cố Ánh Liễu lại đáng thương đến mức này, cậu mới chỉ đưa cho y một chút thiện ý, Cố Ánh Liễu đã hèn mọn quỳ gối dưới háng cậu, chỉ muốn cậu thoải mái hơn một chút.
Cố Ánh Liễu nhạy bén ý thức được có chuyện gì không đúng lắm, y trầm mặc chờ đợi hành động tiếp theo của Dung Nhứ.
Dung Nhứ dựa vào đầu vai thanh niên, khóc thút tha thút thít nức nở.
Cậu khóc đến mệt mỏi, nâng tay áo xoa nước mắt, nắm lấy tay thanh niên.
"Ánh Liễu, chúng ta là bằng hữu, là bình đẳng, ngươi hiểu không?" Dung Nhứ ánh mắt trong trẻo.
"Hiểu." Cố Ánh Liễu gật gật đầu.
"Ngươi không cần vì lấy lòng ta mà làm như vậy," Dung Nhứ cười rưng rưng, "Ánh Liễu, ngươi xứng đáng có được tình yêu tuyệt vời nhất trên đời, sẽ có người đặt ngươi ở đầu quả tim mà yêu thương, luyến tiếc ngươi phải chịu ủy khuất dù là nhỏ nhất. Ngoại trừ người yêu, không ai đáng giá để ngươi làm như vậy đâu."
"Ừm." Cố Ánh Liễu liếʍ liếʍ môi.
"Vậy," Dung Nhứ gãi gãi đầu, "Cho dù có là người yêu, thì hắn cũng nhất định luyến tiếc ngươi như vậy."
Đầu quả tim của Cố Ánh Liễu đã sớm nóng bỏng lên rồi, tình yêu tuyệt vời nhất sao? Y đã tìm được rồi, chỉ còn xem Tiểu Nhứ Nhi ngươi có nguyện ý không thôi.
Y vốn nằm trong bùn đất tối tăm, sa vào đầm lầy, vậy mà lại có người càn quấy cố tình đem đến ánh sáng, kéo y ra từ vực sâu lên.
Thanh niên ánh mắt u ám, chiếm hữu trong đáy mắt điên cuồng nhảy loạn.
Bất kể kẻ nào dám mơ ước có được ngươi, đều đáng chết!
Trong đầu y hiện ra khuôn mặt Cố Dịch Sơ, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
"Ngươi có đang nghe ta không đó?" Dung Nhứ đẩy đẩy Cố Ánh Liễu.
"Mới vừa rồi thất thần." Cố Ánh Liễu nói.
Dung Nhứ lúc này mới cảm thấy có chút mất mặt, không có việc gì mà cậu lại khóc, còn lừa tình người ta nữa....
"Về sau ngươi đừng làm chuyện này nữa, cho dù có chuyện gì thì chúng ta vẫn luôn là bằng hữu."
Thiếu niên nhăn cái mũi, đôi mắt mới vừa bị nước mắt gột rửa qua, sáng lấp lánh, tràn đầy bóng dáng của y.
Cố Ánh Liễu lại bắt đầu nổi lên tâm tư.
"Ta đi múc nước." Cố Ánh Liễu xoa xoa đầu Dung Nhứ, lảng qua chuyện khác.
Dung Nhứ ngơ ngác ngồi trên giường, theo như trí nhớ từ thế kỉ 21, cậu trước tiên kết luận Cố Ánh Liễu đã hình thành xu hướng lấy lòng người xung quanh rồi.
Cậu nên giúp Cố Ánh Liễu thế nào đây?
Bên dưới tựa hồ vẫn còn lưu lại vết nước bọt cùng cảm giác nóng ướt của đầu lưỡi mang lại.
Dung Nhứ kéo chăn bông trùm kín đầu, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.
Xuyên sách khó hơn chơi trò chơi quá huhu.
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu kéo chăn bông, "Đừng che mặt."
"Ta có hơi lạnh...." Dung Nhứ giấu đầu lòi đuôi.
Thiếu niên sắc mặt ửng hồng, tóc mái thấm ướt, nào có nửa điểm lạnh đâu.
Cố Ánh Liễu cũng không vạch trần, "Cố phủ đơn sơ, không có bể tắm, chỉ có thể ủy khuất Tiểu Nhứ Nhi lau mình chắp vá một chút."
"Nào có......" Dung Nhứ xốc chăn bông lên, muốn nhận lấy khăn từ thanh niên.
Cố Ánh Liễu không muốn đưa khăn cho Dung Nhứ, y bế Dung Nhứ ngồi bên mép giường, cởi trung y cậu ra, một đường theo cổ đi xuống chậm rãi.
"Ta tự làm được." Dung Nhứ rụt rụt cổ.
"Ta lau nhanh, Tiểu Nhứ Nhi còn phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai làm triều." Cố Ánh Liễu vuốt ve đầṳ ѵú béo tròn mập mạp của thiếu niên.
Đầu ti mẫn cảm, non mềm ngay lập tức dựng đứng lên.
Dung Nhứ xấu hổ đến cổ phiếm hồng, giả vờ trấn định.
Lau đến phía dưới, Cố Ánh Liễu cuối cùng cũng nhìn thấy ở giữa ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ và c̠úc̠ Ꮒσα là một vật gì nhỏ như hạt đậu xanh, bị thương sao?
Y thả lỏng bàn tay, mân mê qua khe hở đến c̠úc̠ Ꮒσα, thiếu niên giống như bị y doạ, vòng eo không kìm được mà run rẩy.
"Ta làm đau ngươi sao?" Cố Ánh Liễu tha thiết hỏi.
"Không......" Dung Nhứ như người câm ăn phải hoàng liên, khổ không tả nổi.
-
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Dung Nhứ lên thượng triều, ban đêm về lại phủ Cố Ánh Liễu ngủ.
"Thật kỳ lại," Dung Nhứ đột nhiên phát hiện điểm mù, hưng phấn nói với Cố Ánh Liễu, "Ta là bạo quân mà, không có ai đến ám sát ta sao?"
Cố Ánh Liễu bật cười, "Bên cạnh ngươi mười hai canh giờ luôn luôn có ám vệ, bằng không thì Điền Cát sao dám để ngươi ra khỏi cung."
"Mười hai canh giờ?" Dung Nhứ bẻ ngón tay, kinh hoảng mà nhìn về phía xà nhà trong phòng ngủ, "Ta ăn uống tiêu tiểu bọn họ đều thấy?"
"Đúng vậy." Cố Ánh Liễu có vẻ giận.
"Không có người dạy ngươi sao? Không chỉ là Hoàng đế, con cháu thế gia bình thường cũng sẽ có một hai ám vệ đi theo." Cố Ánh Liễu tiến đến nói nhỏ bên tai Dung Nhứ.
Dung Nhứ lắc lắc đầu, đã nói đây là một quyền truyện segg rồi mà, ai lại đề cập đến vấn đề này làm gì.
"Ta nói cho ngươi thêm một bí mật," Dung Nhứ dán vào Cố Ánh Liễu, "Ta là hồn xuyên, như cách nói của các ngươi thì hẳn là mượn thi hoàn hồn."
Dung Nhứ giương mắt nhìn Cố Ánh Liễu, "Ngươi có sợ không?"
Cố Ánh Liễu trố mắt một lát, ôm eo thiếu niên.
Lúc trước y không hề tin Thần Phật, nhưng thời khắc này y thần sự cảm tạ trời cao. Tiểu Nhứ Nhi chắc chắn là ban ân mà trời cao dành tặng y.
Y sẽ nhận lấy phần lễ vật này bằng tất cả trân trọng.
"Ngươi có nhìn thấy lang phù chưa? Hình một nửa con sói, đồng thau chạm đúc rỗng, dùng để điều khiển ám vệ."
Cố Ánh Liễu rất thích giường nhỏ chật hẹp trong phòng y, Tiểu Nhứ Nhi đi ngủ bắt buộc phải dán chặt vào l*иg ngực y, y cúi đầu là có thể hôn lêи đỉиɦ đầu đáng yêu của Tiểu Nhứ Nhi.
Nếu y đoán không lầm, bên trong Ám Lang Vệ hẳn là có vấn đề.
Lần hoả hoạn ở quán trà lúc trước, đám ám vệ để kệ Tiểu Nhứ Nhi xông vào biển lửa, không thèm nghĩ cách cứu viện.
Y không biết hỏa hoạn có phải là do có người sắp xếp hay không, nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ Tiểu Nhứ Nhi đột ngột xông vào là ngoài ý muốn, còn có rất nhiều chi tiết không hợp lý.
Cho dù là nhằm vào y, hay là Tiểu Nhứ Nhi, y đều sẵn sàng phụng bồi.
Dung Nhứ suy tư một lúc lâu, lắc lắc đầu.
"Ngày mai lâm triều xong, ngươi đến thư phòng Tuyên Đức Điện tìm kiếm lang phù đi." Cố Ánh Liễu ôm chặt thiếu niên.
Có một số việc y lười làm, không có nghĩa là không làm.
Thương Liễu. Bú ©υ cho em hết mình em friendzone hết hồn