"Là ai?" Giọng nói của nam nhân khàn khàn biếng nhác, lại giống như từ địa ngục truyền đến vậy.
Ta không khỏi rùng mình một cái, không biết nên làm sao mới tốt.
Chỉ trong nháy mắt, Ngân Nhi đã bị kéo tới trước mặt hắn.
"Công.....công tử tha mạng! Nô tỳ biết tội!"
"Ồ? Ngươi biết tội gì?" Hắn cười tà mị, giống như đang thật tình hỏi nàng.
Nàng bị dung nhan tuyệt thế của hắn cả kinh đến đỏ bừng mặt:
"Nô tỳ....sợ máu, nhất thời sợ hãi...."
Hắn nháy mắt mang theo sát ý:
"Sợ máu? Nhưng ta lại yêu cực kỳ."
Hắn nhấc tay.
Chỉ một lát sau, thị vệ dắt một con ngựa tiến vào, ném một thanh đao xuống.
"Bổn công tử yêu nhất là nhìn thấy cảnh đẹp máu bay đầy trời giống như lông ngỗng, nếu ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta liền tha cho ngươi một mạng."
Nói xọng liền ngồi thẳng ở đằng kia, dáng vẻ như xem diễn.
Ngân Nhi run lẩy bẩy cầm lấy đao, không dám tiến lên.
Con ngựa kia giống như cảm nhận được nguy hiểm, hí lên một tiếng, dọa Ngân Nhi ngã xụi lơ trên mặt đất.
Vị ngồi trên kia cười lạnh một tiếng, nhưng lại không mang theo một chút cảm tình nào:
"Dẫn đi cho chó ăn."
Ta nắm chặt tay, đầu ngón tay tái xanh.
Mạng người trong Hoắc phủ quả thật giống như rơm rạ.
Nhưng nếu hôm tay ta bàng quan đứng xem giống như những người khác, vậy thì có gì khác với người chết chứ.
Dù sao cũng là một mạng người.
Ta cắn chặt răng, nhặt đao trên mặt đất lên.
Đâm vào hông ngựa, một đao rạch xuống bụng.
Ngựa kêu gào thảm thiết, trong nháy mắt ngã xuống.
Ta xoay người lui sang một bên, không quan tâm cả người toàn là máu, quỳ xuống đất:
"Ngân Nhi muội muội còn nhỏ, nô tỳ thay nàng ra tay, cầu công tử tha cho."
"Ngẩng đầu lên cho ta xem...."
Ta ngẩng đầu nhìn người kia, lại không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt hắn trắng noãn sạch sẽ, góc cạnh rõ ràng.
Mũi rất cao, môi mỏng lạnh nhạt, giống như người trời cứu thế vậy.
Nhưng mà đôi mắt thanh minh trong suốt kia, vì sao lại mang theo máu lạnh?
“Lá gan trái lại không nhỏ...nhưng bổn công tử ghét nhất chính là những kẻ ra mặt vì người khác."
Trong lòng ta lộp bộp một chút, dập đầu thật mạnh xuống đất không ngừng xin tha.
"Nhưng mà...."
Hắn chuyển đề tài, mang theo một chút đùa giỡn:
"Nếu mà, ngươi ăn chỗ thịt này, làm ta vui vẻ có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Hắn chắc chắn ta không ăn nổi chỗ thịt sống này.
Ta lại thở nhẹ nhõm một hơi.
Mùa đông năm rồi, ta và tiểu muội uống nước lạnh nhìn bò dê trên cánh đồng chảy nước miếng.