Chương 15

Vân Dung tiến lên tay trái nắm lấy tay ta, tay phải dắt Tri Ý:

"Đi! Đi tìm hoàng huynh phân xử!"

Tới hoàng cung, hoàng thượng vốn đã đi ngủ rồi, lại bị Vân Dung gây sức ép đi ra.

Ta lần đầu diện kiến thiên nhan, tất nhiên có chút khϊếp đảm.

Nhưng lại thấy Vân Dung cùng Tri Ý một trái một phải, một hòa một xướng:

"Hoàng huynh, người xấu xí kia hôm nay tự ý xông vào vương phủ của đệ, còn tuyên bố muốn gϊếŧ Nguyệt Nga. Nếu huynh không hạ chỉ, vậy thì càng có nhiều đồ xấu xí ỷ thế hϊếp người, đệ làm sao có thể bảo vệ vợ con chứ?"

"Năm đó ở thành Bắc, nếu không có Nguyệt Nha, đệ đã sớm không chịu đựng được, làm sao còn có cơ hội thay hoàng huynh xoay chuyển càn khôn?"

"Hoàng bá bá, trước đây là một mình nương con nuôi con khôn lớn, chịu không ít lời gièm pha, nàng đều chịu đựng vì con. Bây giờ con có cha rồi, nhưng vẫn có người chỉ tay mắng nương con, người có thể khiến nương con cũng hưởng phúc, mắng người khác không?"

"Cầu hoàng huynh phong cho vợ ta Nguyệt Nha chức Vương Phi!"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, ta không biết hắn vậy mà lại muốn lấy ta làm vợ.

Hoàng thượng rất phiền muộn, rất không dễ dàng gì có cơ hội ở bên hoàng hậu, lại bị một nhà này lôi ra phán án.

"Ngươi ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem."

"Hoàng huynh đừng dọa nàng, gan nàng rất nhỏ."

“ Đệ câm mồm lại cho trẫm!"

Ta ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang xem xét ta kia.

"Dân nữ Nguyệt Nha, gặp qua hoàng thượng."

"Chỉ có dung mạo bình bình, Vân Nhi của ta dung nhan tuyệt trần, ngươi rốt cuộc có chỗ nào hơn người, mê hoặc hắn đến đầu óc choáng váng, từ lúc về hoàng thành, liền ngày ngày cầu ta cho ngươi vị trí vương phi?"

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

"Dân nữ cực kỳ bình thường, nếu thật sự nói chỗ hơn người, vậy chính là dùng tâm đối người."

"Khi đó hắn ở Hoắc phủ, ta nghĩ là đã trải qua cực kỳ khổ, hàng năm trời đông giá rét, lại luôn một mình ngồi trên ghế đá ngẩn người. Lúc đó ta nghĩ, hắn nhất định là gặp phải chuyện thương tâm gì đó rồi, lúc nhỏ ta và muội muội gặp chuyện thương tâm cũng sẽ như vậy, nghe không thấy lời nói, nhìn không ra ấm lạnh."

"Vì thế ta liền nghĩ biện pháp để hắn vui vẻ, lúc đó tuy là vì mạng sống, nhưng cũng là thật tâm muốn công tử tốt."

"Dùng tâm đối người, rất tốt!"

Vân Dung nắm tay ta, còn muốn nói gì đó: "Hoàng huynh..."

"Hôm nay trẫm mệt rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói!"

Hoàng thượng bỏ chạy nhanh như chớp.

Lúc chúng ta hồi phủ, Tri Ý đã ngủ rồi.

Hắn vẫn nắm tay ta không định buông.

Hai gò má ta bỗng dưng đỏ lên.

Nhớ tới chuyện hôm nay muốn hỏi hắn.

Liền đem khăn tay uyên ương từ trong ngực ra đưa cho hắn: "Ngươi có biết uyên ương có ý gì không?"

Lại gỡ trâm ngọc trên đầu xuống: "Lại biết trâm ngọc có ý gì chứ?"

Cổ họng hắn khẽ nghẹn: "Ta biết."

Ta khẽ nhướng mày: "Vậy thì ta đoán không sai, Vân Dung, ngươi thích ta."

"Nguyệt Nha, ta thích nàng, ta đã tìm nàng sáu năm."

Hắn vừa nói vừa tiến lại gần ta.

Ta trừng mắt: "Vậy ngươi nói xem, Tô Cảnh Nguyệt kia là bạn cũ của ngươi sao?"

Hắn lập tức nhăn mày: "Bạn cũ cái gì, cái đồ xấu xí đó lúc ta ờ hoàng thành liền dùng biện pháp bỉ ổi muốn gả vào Vương phủ, nhưng bị ta nhìn thấu. Sau đó ta nhìn thấy nữ nhân liền phiền, đám nữ nhân ở Hoắc phủ kia, đều giống như nàng ta, tâm tư không dùng đúng chỗ, đều đáng chết."

Ta bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là thế...vậy thì ta không phải thế thân?"

"Thế thân cái gì? Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã thấy nàng không giống họ, sau này ta yêu nàng rồi, nàng liền chạy mất. Vốn nghĩ tìm nàng quay lại, nhưng kế hoạch của hoàng huynh không thể có lỗ hổng, ta chỉ làm theo kế hoạch. Một lần bỏ lỡ này, chính là sáu năm."

"Nếu không phải Ngọc bội trên người Tri Ý bị người ta chú ý tới, có lẽ cả đời này ta cũng không tìm được hai người."

"Nếu ta biết...nếu ta biết lúc đó nàng còn có thai, ta nhất định bảo vệ bên cạnh mẹ con các người!"

"Ngươi nói thật sao?"

"Nếu có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống."

Ngày hôm sau, thánh chỉ ban hôn cho ta và Vân Dung sớm đã tới vương phủ.

Ta và Vân Dung ít ngày nữa liền đại hôn rồi.

Kết hôn xong Vân Dung dự định đem người trong vương phủ rửa sạch một phen.

Ngày đó Tô Cảnh Nguyệt ồn ào xông tới, không một ai chào đón.

Ta hôn lên mặt hắn: "Tướng công đừng tức giận, hôm nay sẽ không có ai làm chúng ta khó chịu."

Vân Dung tâm khẽ động, liền lôi kéo ta lên giường nhỏ lăn lộn.

Ta trước giờ cũng không biết, hắn lại háo sắc như vậy.

Không tới nửa năm, ta lại có thai rồi.

Tri Ý biết mình sắp làm tỷ tỷ, vô cùng cao hứng, mỗi ngày từ học đường trở về sẽ cùng đứa nhỏ trong bụng nói chuyện một lúc.

Vân Dung càng điên hơn, mỗi đêm đều cầm sách đọc cho thai nhi nghe.

Hắn không biết từ chỗ nào nghe được, nói như vậy về sau đứa nhỏ sẽ rất thông minh.

Mà ta sau khi thai kỳ càng lớn, không biết có phải đứa nhỏ trong bụng tác động hay không, luôn cảm thấy tâm tình không tốt.

Ngày ngày không dậy nổi, ăn cũng không vào, có lúc nhìn thấy chó nhỏ mèo nhỏ cũng khóc, nhìn thấy lá cây rơi cũng khóc.

Vân Dung gấp đến xoay vòng: "Lúc nàng mang thai Tri Ý cũng như vậy sao? Ta hỏi đại phu rồi, Nguyệt nhi, như này đối với thân thể không tốt."

Lại qua mấy ngày, lúc ta nằm trên giường, lại nghe thấy giọng nói của muội muội.

Ta cho rằng mình đang mơ.

"Tỷ tỷ."

Liên Nhi ôm một đứa nhỏ hơn một tuổi chạy về phía ta.

"Liên Nhi, thật sự là muội sao!"

Thì ra là Vân Dung đón cả nhà muội muội qua đây.

"Cảm ơn chàng, Vân Dung."

Ta nghĩ kiếp trước ta chắc chắn làm rất nhiều chuyện tốt.

Nên kiếp này ông trời mới cho ta hạnh phúc như này.

_ Hoàn -