"Chủ tử, người mang đến rồi."
Thị vệ kia xách Xuân Hoa giống như con gà ném tới phía trước.
"Ngươi chính là Xuân Hoa?"
Xuân Hoa không rõ nguyên do, giương mắt nhìn Hoắc Vân Dung toàn thân quý khí, khóe môi mỉm cười, ngũ quan tuấn mỹ.
Không khỏi đỏ mặt: "Ta...ta là Xuân Hoa."
Nàng ta cẩn thận chỉnh trâm hoa trên đầu, mặt mày ngượng ngùng:
"Không biết công tử tìm Xuân Hoa có chuyện gì?"
"Ngươi lấy đâu ra lá gan, dám bắt nạt con gái ta?"
Xuân Hoa có chút bất ngờ, lúc này mới nhìn rõ Hoắc Vân Dung đang ôm Tri Ý trong ngực.
Hai người bọn họ giống nhau như đúc, khiến nàng ta nhìn đến ngây người.
Xuân Hoa không thích Tri Ý, con bé còn nhỏ nhưng dung mạo đã kinh người.
Con bé đem sự nổi bật của nàng ta dìm xuống, vì thế nàng ta liền xúi giục người xung quanh không được phép chơi cùng Lâm Tri Ý.
Dù như vậy, nàng ta vẫn mạnh miệng: "Vậy thì thế nào?"
"Vậy thì ngươi đáng chết."
Toàn thân Hoắc Vân Dung nổi lên sát ý, hắn thật sự muốn gϊếŧ Xuân Hoa.
Thì ra hắn đã nghe thấy đối thoại của ta và Tri Ý.
Liền muốn trút giận thay con bé.
Ta thầm nghĩ không tốt, nhanh tay kéo Xuân Hoa sang một bên:
"Nàng chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, ngươi há có thể vì lời nói đùa của trẻ con mà muốn gϊếŧ người chứ."
Ta hơi dừng, nhìn Tri Ý không chỉ không thấy sai, trên mặt còn vui vẻ vì có cha ra mặt thay nó.
Trong lòng liền tức giận:
"Lại nói lúc Xuân Hoa nói Tri Ý không có cha thương, Tri Ý chưa một lần nào là không đáp trả, mỗi một câu đều khiến người ta tức chết."
"Ngươi hành động như vậy, sau này nếu Tri Ý học theo, vậy há không phải trở thành một tên ác bá ỷ thế hϊếp người sao?"
Ta càng nói càng tức:
"Lâm Tri Ý! Con xuống ngay cho ta! Nếu con dám lấy bạo chế bạo, ta liền....liền phạt con không được ăn cơm!"
Tri Ý lúc này mới ngoan ngoãn leo xuống, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh ta.
"Đi vào phòng hối lỗi cùng với dì dượng con!"
Quay đầu lại đưa Xuân Hoa ra cửa:
"Mau đi tìm cha nương ngươi!"
Hoắc Vân Dung sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng tuyết.
Ta vừa thấy hắn như vậy, khí thế liền giảm đi ba phần, miệng mềm nhũn liền muốn nói những lời dễ nghe.
Hắn lại nhanh hơn ta một bước:
"Nàng dạy dỗ Tri Ý rất tốt."
Ta hơi há miệng, đầu óc hắn chẳng lẽ hỏng rồi sao?
Sự việc khác thường tất có quỷ.
Ta đã cân nhắc cả một đoạn đường.
Cuối cùng cũng hiểu rõ cử chỉ khác thường của hắn.
Hắn muốn cướp con ta.
Quả nhiên.
"Lần này đến, ta là đến đón nàng và Tri Ý về nhà."
Trong mắt hắn mang theo kiên định không thể nghi ngờ.
Nhà? Đây chính là nhà của ta.
Hắn muốn dẫn chúng ta đi đâu?
Ta đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng ta, sát lại gần bên tai ta nói một câu.
Ta trừng mắt nhìn: "Ngươi đúng là đồ bỉ ổi!"
"Dáng vẻ của Nguyệt Nhi như vậy rất được lòng ta, ta liền biết dưới cái vỏ ngoan hiền ngày xưa cất giấu một con hồ ly."
Buổi tối ta liền nói với Liên Nhi và Hứa An, ngày mai ta và Tri Ý sẽ rời đi cùng Hoắc Vân Dung.
"Tỷ tỷ! Vì sao tỷ muốn mang Tri Ý đi? Hay là hắn đe dọa tỷ cái gì?"
Liên Nhi rất rõ ràng dáng vẻ ban đầu khi ta thoát khỏi Hoắc gia là gì.
Ta cười nói: "Chân mọc trên người ta, người khác còn có thể ép ta sao? Là hắn muốn đưa Tri Ý về nhận tổ quy tông."
Liên Nhi lải nhải lại không nhịn được rơi lệ:
"Vậy muội thì sao? Đã nói ở cạnh muội, tỷ và Tri Ý đi rồi, sau này muội phải làm sao?"
Nàng khóc xong lại thấp giọng nói:
"Nếu hắn đối xử với hai người không tốt, muội liền đến đón hai người trở về!"
"Hắn là cha ruột của Tri Ý, sao có thể đối với chúng ta không tốt chứ?"
"Muội và Hứa An hãy sống tốt ở Thông Thành, có lẽ...có lẽ sau này...."
Ta nghẹn ngào, lại không tiếp tục nói nữa, sau này....có lẽ không có sau này nữa rồi.