Chương 10

Ngày tháng bình dị.

Đảo mắt đã sáu năm trôi qua rồi.

Con gái Lâm Tri Ý của ta sắp sáu tuổi rồi.

Nàng lớn lên giống Hoắc Vân Dung như đúc, chỉ có viền mặt tròn xoe giống ta.

Ta hồi tưởng lại dáng vẻ của người kia, cũng không ngờ con gái cũng giống hắn xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

Lúc Tri Ý hai tuổi, Liên Nhi đã tìm được một lang quân như ý.

Hắn đứng đầu hội kinh thương, mấy năm nay bọn ta mở thêm ba quán đậu hũ ngoài ra còn mở thêm một quán nước.

Cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt.

Lại một năm thanh minh nữa.

Ta giống như những năm trước, dẫn Tri Ý đi đốt chút tiền giấy cho cha nó.

Hắn chết rồi, nhưng cũng là cha của Tri Ý.

"Nương, Xuân Hoa tỷ tỷ bảo đám Hổ Tử không được chơi cùng con, nói con là đứa nhỏ không có cha, không ai dạy không ai thương!"

Tay ta khẽ run:

"Tri Ý đừng nghe bọn họ nói bậy, tuy không có cha thương, nhưng con có nương thương con, còn có dượng và dì thương."

Tri Ý vẫn cong môi, tính tình nó từ nhỏ đã giống hắn, tâm tư tinh tế nhạy cảm.

Trước kia ta không phải không nhìn thấy ánh mắt nó khát vọng nhìn cha của người khác.

Ta lại nói tiếp: "Tuy cha con chết rồi, nhưng nếu còn sống cũng sẽ cực kỳ yêu con."

Đôi mắt to tròn của con bé tràn ngập ủy khuất:

"Thật sao ạ? Nương, nương nói cha con trông như thế nào được không?"

Ta điểm điểm mũi nhỏ của con bé, cưng chiều nói:

"Giống con như đúc!"

Hai mắt nó đột nhiên sáng lên, nhảy nhót vui vẻ chỉ về phía sau lưng ta:

"Vậy người kia chắc chắn là cha con rồi!"

"Tri Ý, nói mò cái gì vậy, cha con sớm đã chết tám trăm năm rồi!"

"Nàng cứ như vậy...trông ngóng ta chết?"

Giọng nói kia từng chữ thốt ra, nghiến răng nghiến lợi.

Ta cả người run rẩy, xoay đầu nhìn lại.

Người kia cứ như sứ giả địa ngục đứng sau lưng ta vậy.

Hai mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm con gái ta cười lạnh:

"Thì ra, người khác truyền ta có con tư sinh ở Thông Thành là thật."

Thế mà...thế mà thật sự là Hoắc Vân Dung!

Khuôn mặt ta xám như tro tàn:

"Ngươi...ngươi..."

Hắn chưa chết!

Hắn đến lấy mạng của ta và Tri Ý sao?

Chỉ thấy hắn nhìn Tri Ý chằm chằm không chớp mắt.

Ta nhanh chóng kéo Tri Ý ra phía sau:

"Ngươi...ngươi đừng qua đây."

"Nàng sợ ta?"

Phải, ta sợ.

Ta vốn không sợ chết, nhưng có Tri Ý rồi, ta liền muốn sống thật lâu, bảo vệ con bé một đời bình an.

Ta còn sợ, nếu Tri Ý biết Hoắc Vân Dung căn bản không phải người cha tốt trong lòng nó, thậm chí còn muốn gϊếŧ mẹ con chúng ta, nó chắc hẳn sẽ rất thương tâm.