Trời đông giá rét buông xuống, năm nay ta vừa tròn mười năm.
Nương ta sáng sớm đã phá lệ luộc cho ta và tiểu muội mỗi người một quả trứng gà.
Trong lòng trắng trứng lộ ra màu vàng, óng ánh long lanh, ngửi thôi đã thấy rất thơm, nhưng ta lại không dám ăn.
Năm rồi mùa đông khắc nghiệt đến gạo cũng không có mà ăn.
Nương ta thế mà lại không tiếc luộc trứng gà cho ta và tiểu muội.
Trước đây trứng gà đều là để lại cho đệ đệ ăn.
Ta và tiểu muội chỉ có thể đợi đệ đệ ăn trứng xong liền uống một ngụm canh để nếm thử vị.
Ta do dự không dám động tay, tiểu muội đã đợi không kịp ăn rồi.
"Nương! Con cũng muốn ăn! Sao bọn họ có mà con không có?"
Đệ đệ chọc đũa vào trong bát ta cướp trứng gà đi.
Nương ta liền vội vã cướp lại:
"Thằng nhóc thối này! Sau này con sẽ có!"
Quay đầu mỉm cười đẩy bát về phía ta: "Nào, Nguyệt Nha, con và muội muội mau ăn trứng đi!"
Ta nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không chịu nổi hấp dẫn.
Hai ba miếng nuốt xuống bụng, toàn thân trên dưới đều cảm thấy ấm áp.
Quả trứng này, quả thật là thứ ngon nhất ta từng ăn trong đời này.
"Nguyệt Nha, Liên Nhi, mau đến gặp Ngọc bà tử."
Bà tử kia nhìn trên nhìn dưới đánh giá ta và muội muội:
"Nhận hai nha đầu này năm lạng bạc."
Nghe thấy "bán tiền", "nhận nha đầu","bạc" trong miệng bọn họ, ta mới hiểu được, cha nương ta đem ta và tiểu muội bán cho kẻ buôn người rồi!
Trong miệng ta nào còn nửa điểm hương vị ngọt ngào của trứng gà.
Chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng chát.
Tiểu muội sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa:
"Cha nương! Xin hai người đừng bán con! Sau này con cái gì cũng không ăn, con chỉ uống nước mà sống thôi! Đừng bán con được không?"
Cha nương làm sao để ý nàng, chỉ một lòng muốn đòi Bà tử thêm chút bạc.
"Sao lại ít như vậy? Ngọc bà tử, ta nghe nói cô nương nhà họ Vương cách vách bán mười lạng, hai cô nương nhà ta sao chỉ có năm lạng?"
Ngọc bà tử liếc mắt xem thường: "Cô nương nhà người ta là bán đến Hoắc phủ ở thành bắc."
"Gì?"
"Hoắc phủ thành Bắc là nơi nào chứ, nô lệ bán vào phủ đều là đi vào thì thẳng đi ra thì nằm, đều là ký văn tự bán đứt, cũng không coi mạng người là mạng, vào rồi thì đừng có nghĩ đi ra nữa."
Ngọc bà tử nhìn vẻ mặt dao động bất định của nương ta, có chút xem thường:
"Có chút lương tâm, ai lại muốn bán con vào đó chứ."
Nương ta ngượng ngùng cười cười, nghĩ thầm nếu đem cả hai đứa đều bán vào Hoắc phủ thì sẽ có khoảng hai mươi lạng.
"Con đi!" Ta cướp lời trước nương ta một bước.
Nương ta hai mắt sáng lên: "Con nói gì?"
"Nhưng không được bán tiểu muội!" Ta bình tĩnh nhìn thẳng bà.
"Vậy sao được? Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy!"
Ta cười lạnh, bình thường ta và tiểu muội hai cái cộng lại cũng không ăn nhiều bằng đệ đệ.
"Nương không đồng ý, con liền đi nhảy sông tự vẫn, một lạng các người cũng đừng hòng lấy được!"