Chương 54: Kim Tộc

Ở một nơi khác bên trong hẻm núi, một bóng người ngã xuống, kẻ đó không ngừng ho ra máu, toàn thân tàn tạ rách nát, một dòng máu màu vàng nhạt chậm rãi chảy xuống.

- Súc sinh, không nghĩ tới trước khi chết ngươi còn có thể phản công.

Kim Tuyền mặt mày xám xịt, hổn hển nhìn Hắc Mãng đang hấp hối kia, trong lòng có hơi sợ hãi.

Vừa mới nãy thiếu chút nữa đã phải nằm lại nơi này, nếu không phải hắn cao tay hơn thì đã....

Hắn nằm ở nơi đó thở dốc, lực lượng toàn thân suy yếu vô cùng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nặn ra được một nụ cười, bởi vì hắn đã thắng.

- Ha ha ha, nghiệt súc, gốc Huyết Liên này là của ta.

Nói xong, Kim Tuyền chật vật đứng lên, đi từng bước một về phía Hác Mãng đang hấp hối sắp chết.

- Hử?

Kim Tuyền đang nghĩ nên kết liễu Hung thú trước mắt như thế nào, bỗng nhiên sắc mặt hắn nghiêm lại, đột ngột xoay người nhìn chằm chằm vào một chỗ.

- Là ai? Lăn ra đây!

Hắn hét lớn, chỉ thấy một thanh niên đi ra từ trong từng cây, thấy có người tới, sắc mặt hắn hơi biến đổi.

Lại có người?

Sắc mặt Kim Tuyền biến đổi, âm thầm tức giận, không ngờ được lại có kẻ lén lút nấp ở đây.

Người tới chính là Cổ Trần, hắn thấy hai đại cường giả đã đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, rốt cuộc mới dám ra ngoài.

- Sâu kiến Nhân tộc?



Kim Tuyền đánh giá Cổ Trần, trong mắt lộ ra khinh miệt cùng khinh thường.

Thì ra chỉ là một sâu kiến Nhân tộc, căn bản không cần để vào mắt, mà hắn mới liếc mắt một cái đã nhận ra Cổ Trần chỉ là một tiểu tử Tôi Thể nhị trọng mà thôi, không đủ sức uy hϊếp.

Xem như hiện tại hắn đang trọng thương, thì một sâu kiến hèn mọn vẫn không đủ sức uy hϊếp hắn, cho nên vừa nhìn thấy Cổ Trần hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, sát khí trong mắt bắt đầu lan tràn.

- Sâu kiến, ngươi muốn chết?

Kim Tuyền hừ lạnh, hai mắt đạm mạc nhìn Cổ Trần.

Ở bên kia, Độc Giác Hắc Mãng đang hấp hối cũng nhìn thấy Cổ Trần, nhưng nó đã không cách nào động đậy, không có một chút sức lực, chỉ còn sót chút hơi tàn mà thôi.

Nó không cam tâm, đáng tiếc dù cho không cam tâm cũng không có cách nào cải biến kết cục.

- Tiểu tử, thức thời lập tức quỳ xuống, bổn công tử tâm tình tốt có lẽ sẽ thu ngươi làm nô bộc, có thể trở thành một tên nô ɭệ cho Kim tộc ta, ngươi cần phải cảm thấy vô thượng vinh hạnh.

Kim Tuyền nhìn Cổ Trần, trên mặt lộ ra một tia ngạo nghễ, trong mắt lộ ra miệt thị.

Kim tộc?

Cổ Trần không nói một lời, hắn đứng cách đối phương 20m, yên lặng đánh giá kẻ đang ở trước mặt mình, thì ra đây là một sinh linh thuộc Kim tộc.

- Ngươi bảo, cho phép ta quỳ xuống làm nô ɭệ?

Cổ Trần vừa nói vừa cười lạnh, trong mắt bốc lên hung quang, sát khí tràn ngập.

- Không sai, quỳ xuống, trở thành nô ɭệ của ta, tha cho ngươi một mạng, ban cho ngươi vô thượng vinh diệu.



Kim Tuyền kiêu ngạo, lạnh lùng, ánh mắt nhìn vào Cổ Trần mang theo khinh miệt nồng đậm, căn bản không thèm để vào mắt, chỉ là một sâu kiến Tôi Thể nhị trọng mà thôi.

Nếu không phải hắn vừa mới đại chiến một trận cùng Độc Giác Hắc Mãng, lực lượng tiêu hao hầu như không còn, hơn nữa thân thể còn bị trọng thương, thì đã không rảnh rỗi nói nhảm với sâu kiến này cho phí thời gian, trực tiếp dùng một tay bóp chết.

- Ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin sự ưu việt đó.

Cổ Trần mặt mày vô cảm, trong mắt hiện tia hung ác, đối phương lại dám bảo hắn quỳ xuống làm nô ɭệ ư?

- Thế nào, ngươi còn muốn gϊếŧ ta?

Kim Tuyền hừ lạnh, một mặt khinh thường.

Hắn trào phúng nhìn Cổ Trần, khinh thường nói:

- Chỉ là một tên sâu kiến Tôi Thể nhị trọng, ngươi cũng dám lộ ra sát ý đối với ta, chán sống sao?

Để ngươi làm nô ɭệ đã là ban ơn to lớn, Nhân tộc các ngươi chính là chủng tộc cấp thấp nhất Man Hoang, chỉ xứng trở thành nô ɭệ cùng khẩu phần lương thực cho các tộc khác.

Kim Tuyền nói một tràng, khiến trong lòng Cổ Trần bừng bừng lửa giận, sát ý tràn ngập, quả thực chính là một loại nhục nhã, miệt thị hết sức trần trụi.

Thế nhưng có lẽ những gì Kim Tuyền nói là thật, tình huống hiện tại của Nhân tộc trong mắt Man Hoang thế giới không mấy lạc quan, thật sự chỉ là nô ɭệ cùng khẩu phần lương thực cho các tộc khác.

- Quỳ xuống, ta tha cho ngươi một mạng.

Kim Tuyền quát lạnh, đôi con ngươi vàng nhạt lạnh lùng tàn nhẫn, vừa vô tình vừa như đang nhìn một sâu kiến cấp thấp, căn bản không để Cổ Trần vào trong mắt.

Giờ khắc này, lửa giận trong nội tâm Cổ Trần đã đạt đến đỉnh điểm, hắn rốt cuộc hiểu được, địa vị của Nhân tộc ở trong thế giới này là thấp đến cỡ nào.

- Người phải quỳ xuống chính là ngươi!