Chương 16: Bảo Cốt

Sâu trong hang động, một cỗ quang mang ẩn hiện, mông lung.

Cổ Trần cẩn thận đi tới, bước qua lối ngoặt, liền thấy một mảnh rộng lớn, vậy mà có động thiên.

Trong hang động to lớn, khắp nơi tràn đầy một cỗ quang mang kỳ quái, khiến Cổ Trần nhớ tới loại quang mang từng nhìn từ đỉnh núi bộ lạc.

Phía trước có một cái bệ đá, hắc khí bao phủ, bảo quang trên đỉnh trong suốt.

- Cái đó là...

Hai mắt Cổ Trần ngưng lại, trên bệ đá tản ra một cỗ bảo quang mông lung, còn có hắc khí quỷ dị, không nhìn rõ được.

Hắn chậm rãi tới gần, tay cầm Cốt mâu cảnh giác nhìn bốn phía, rốt cục xuyên qua hắc vụ nhìn tới cầu thang, bệ chín thước, tổng cộng chín bậc.

Chỉnh thể bệ đá hình lập phương, toàn thân đen nhánh, lộ ra một cỗ áp bách khiến lòng người run sợ.

Mà chính giữa bệ đá, có một đoàn quang mang lơ lửng giữa không trung, nhìn kỹ, lại thấy trong đó có thứ gì đó.

Nhìn tới đây, Cổ Trần sợ ngây người, không nghĩ tới lại có thứ thần kỳ như vyậ.

Trên bệ đá, có một thứ lơ lửng giữa không trung, tản ra bảo quang mông lung như ẩn như hiện, bốn phía tràn ngập hắc khí.

Cạch!

Một âm thanh nứt giòn từ dưới chân truyền lên, Cổ Trần cúi đầu nhìn lại, hóa ra là hắn giẫm phải xương vụn, lúc này mới khϊếp sợ phát hiện, mặt đất đầy xương cốt.

Thậm chí trên xương cốt còn có một lớp bụi thật dày, khỏi phải nói, khẳng định là tro cốt hủ hóa, khó thể tưởng nổi, nơi này đã vùi xương bao người.

Hắn vô cùng kinh nghi, thậm chí có chút run rẩy, tro cốt trên đất khiến người không nhịn được mà lạnh sống lưng.

- Phía trên là cái gì?

Cổ Trần hoảng sợ, cẩn thận nhìn lại, trong quang đoàn lơ lửng giữa bệ đá, bao lấy một thứ gì đó tựa như một khúc xương.

Đúng, là một khúc xương.

- Xương?

Hắn kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào quang đoàn.

Mơ hồ có thể nhìn thấy khối xương trong suốt, lớn chừng bàn tay, tản ra bảo quang mông lung.

Đây là một khối Bảo cốt, lơ lửng giữa không trung thạch đài, quang mang trong suốt vẩy xuống, chiếu sáng cả hang động, khiến cho không gian trở nên mông lung.

Nếu không có khối Bảo cốt này, khả năng hang động sẽ tối om, trước đó không phát hiện, hiện tại mới biết quang mang là do nơi này phát ra.

Nhìn tới đây, Cổ Trần đại khái đã có suy đoán, Hoang Lang kia, có lẽ cũng đang thủ hộ khối Bảo cốt quỷ dị này.

Thậm chí hắn cảm thấy, Hoang Lang bị thương, tám phần là có quan hệ với khối Bảo cốt trên bệ đá.

Bởi Cổ Trần phát giác, Bảo cốt này khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, một khi động vào, ắt có chuyện không tốt phát sinh.

Hắn không dám vọng động, chỉ có thể cẩn thận đi quanh bệ đá xem xét, lại không có bất kỳ phát hiện nào.



Trên bệ đá, khối Bảo cốt trong suốt kia kia lơ lửng, ẩn hiện một đám ký hiệu kỳ quái, cổ lão, thần bí, đầy không hiểu.

- Rốt cục là thứ gì? Bảo vật hay hung vật?

Cổ Trần càng thêm hiếu kỳ, rất muốn tìm hiểu khối Bảo cốt trên bệ đá kia, đến cùng có phải bảo bối hay không?

Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhớ lại Hoang Lang kia, trươcs đó nó là Tế Thần, một mực ở trong cái sơn động này, nếu thực là bảo vật, vậy đã sớm bị nó cầm đi.

Hiện Bảo cốt còn ở đây, chứng tỏ có nguy hiểm, nhìn tro cốt nơi này là hiểu được có nguy cơ.

Cổ Trần đứng trước bệ đá, nhìn chín bậc thang trầm mặc không nói, ánh mắt bỗng lóe lên, cầm Cốt mâu trong tay chậm rãi thăm dò.

Ông!

Đột nhiên, bệ đá hơi chấn động, một cỗ quang mang sáng lên.

Cổ Trần biến sắc, không chờ hắn kịp phản ứng, một cỗ sức mạnh mênh mông đã đánh tới, phịch một tiếng, lần nữa đập lên vách đá.

Sắc mặt Cổ Trần đỏ ửng, cảm giác cốt cách đứt gãy lại hiện, phản chấn vừa rồi kém chút khiến hắn trọng thương, còn may chưa có vấn đề lớn.

Cổ Trần rơi xuống, lần nữa tới trước bệ đá, sắc mặt ngưng trong nhìn lại, bệ đá này ẩn chứa lực lượng khổng lồ.

Vừa rồi hắn chỉ cầm Cốt mâu chạm nhẹ tới, kết quả đã bị lực lượng ẩn tàng trên bệ đá đánh bay, kém chút bị thương.

- Thực quỷ dị.

Cổ Trần thân là thanh niên từ thời đại 4.0 đi tới, chưa từng gặp qua cảnh như vậy, quả thực không thể tưởng nổi.

Ánh mắt hắn lại nhìn tới Bảo cốt trong suốt trên bên đá, lần này lại chợt phát hiện cảnh tượng kỳ quái.

Chỉ thấy, trên Bảo cốt lóe lên từng ký hiệu thần bí, một luồng quang mang nở rộ.

Có lẽ, phản chấn vừa rồi là tới từ Bảo cốt này, điều này càng khiến Cổ Trần tò mò hơn nữa.

Thậm chí trong đầu hắn còn hiện lên một suy nghĩ, đạt được nó, lấy được nó, nhất định phải lấy được nó.

- Thử lại lần nữa!

Nhìn một hồi lâu, Cổ Trần không nhịn nổi muốn thử lại, đưa Cốt mâu nhẹ nhàng chạm tới, từng chút tới bên cạnh bệ đá.

Khi Cốt mâu vừa đυ.ng tới, ông một tiếng rung động, bệ đá lần nữa bộc phát quang mang, nháy mắt đánh cả Cổ Trần lẫn Cốt mâu bay ra ngoài.

Lần nữa bị đánh bay, Cổ Trần lại không hề sợ hãi nhụt chí, ngược lại lại lộ ra vẻ kinh hỉ.

Bởi hắn cảm giác, cỗ phản chấn kia yếu đi nhiều, không biết cảm giác này có phải ảo giác hay không, hắn muốn tiếp tục thử.

Ầm!

Lại một lần bị đánh bay ra ngoài, đập người vào vách đá, nhưng Cổ Trần lại nở nụ cười, xác định rõ ràng cỗ phản chấn kia đã yếu bớt.

Tiếp đó, Cổ Trần lần lượt đυ.ng vào bệ đá, cẩn thận từng ly từng tí, một lần lại một lần bị đánh bay, nụ cười trên mặt càng lúc càng hưng phấn.



Soạt!

Lần nữa bị đánh bay, nhưng lần này Cổ Trần chỉ trượt ba mét liền dừng lại, quang mang trên bệ đá dần ảm đạm, càng lúc càng yếu.

Đây là quang mang thủ hộ bệ đá, quan mang ảm đạm, tùy thời đều như muốn sụp đổ, khiến Cổ Trần hưng phấn không thôi.

- Ha ha, bị đánh bay vô số lần, giờ cũng tới lúc rồi!

Cổ Trần tự nói, lại từng bước đi tới, đầu tiên là dùng Cốt mâu lần nữa chạm tới, kết quả đã không còn thấy phản chấn xuất hiện.

Sắc mặt hắn vui vẻ, nhưng vẫn rất cẩn thận, thận trọng đưa một ngón tay tới, nhẹ nhàng chạm vào bệ đá.

Kết quả bệ đã vẫn không hề có động tĩnh, khiến hắn triệt để yên tâm.

Cộc!

Một chân bước lên bậc thang, không có động tĩnh, càng không có phản chấn, khiến Cổ Trần buông tâm lo lắng.

Hắn từng bước đi lên bệ đá, rốt cục đi tới đỉnh, tới trước mặt khối Bảo cốt kia, tâm tình có chút kích động.

Bảo vật đang ở trước mắt!

Một khối Bảo cốt, trong suốt long lanh, tản ra bảo quang mông lung thần bí.

Tuy không biết nó là gì, có tác dụng gì, nhưng Cổ Trần biết thứ này nhất định là bảo bối, đã gặp tự nhiên không thể bỏ qua.

Dưới sự kích động, Cổ Trần không nhịn được mà đưa tay chạm Bảo cốt.

Ông!

Đột nhiên, Bảo cốt rung động, bộc phát ra một luồng thần quang mãnh liệt, một đạo quang mang bắn thẳng tới mi tâm Cổ Trần, nhanh tới cực hạn.

Hắn căn bản không kịp né tránh, thậm chí còn không kịp phản ứng, quang mang đã đánh trúng mi tâm hắn.

- Xong đời!

Trong đầu Cổ Trần chỉ kịp lóe lên hai chữ, liền bị vệt sáng kia đánh trúng, ý thức oanh minh, linh hồn như muốn vỡ nát.

Trong mơ mơ màng mang, Cổ Trần lại nhìn thấy hạt châu thần bí trong đầu rung động, phát ra một cỗ lực hấp dẫn, đem vệt sáng kia hút đi.

- Ta không chết?

Sau một hồi, Cổ Trần mới tỉnh lại, lúc này mới kinh hỉ phát hiện bản thân không sao, tay phải vẫn nắm chặt khối Bảo cốt kia.

Hắn thành công lấy được Bảo cốt!

Phát tài!

Nhưng không chờ hắn hưng phấn, lòng bàn tay đột nhiên truyền tới một cảm giác đau nhức kịch liệt, Bảo cốt phát sáng, một chút huyết dịch thẩm thấu trên tay hắn lại bị Bảo cốt hấp thu.

Nó đang hấu thu máu của Cổ Trần.

Biến cố đột nhiên tới, khiến Cổ Trần kinh dị muốn ném Bảo cốt đi, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, nó tựa như dính chặt vào tay hắn, không vung ra được.