Chương 52: Nhớ Lại Chuyện Xưa Ở Tà Long Tự ( 13 ).

Vứt hết những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, đối với Mộ Dung Uyển Nguyệt nói: " Tiểu mỹ nhân, bám cho chắc vào. " Chưa kịp để cho Mộ Dung Uyển Nguyệt tiêu hóa lời nói của huyết long, thì thân mình huyết long đã bay lên cao, thẳng tốc tiến về phía trước. Mộ Dung Uyển Nguyệt mất thăng bằng, ngã ngồi xuống tấm lưng to lớn kia, hai tay gắt gao ôm chặt lấy thân rồng, hai mắt hoảng sợ nhắm chặt lại không dám nhìn xuống phía dưới.

Huyết long cảm nhận được Mộ Dung Uyển Nguyệt đang sợ hãi, liền chậm lại tốc độ, an ủi nói: " Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, có bổn tôn ở đây, ngươi sẽ không có việc gì! Nào, tiểu mỹ nhân, ngươi hãy mở mắt ra, sẽ rất bất ngờ a! "

Mộ Dung Uyển Nguyệt nghe vậy, chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn xuống phía dưới. Bên dưới, thứ gì cũng nhỏ bé một cách lạ thường, mọi người lúc này đều giống như những chú kiến đang nối đuôi nhau mà đi trông thật sôi động. Nàng lại ngẩng đầu nhìn phía trước, phía trước là một những ngọn núi hùng vĩ, cao ngất. Cây cối xanh tươi, động vật tự do vui đùa, làm việc mình thích, một cảnh tượng thật đẹp làm sao?

Bỗng nghĩ tới cái gì, nàng lo lắng nhìn đầu huyết long: " Tà Long Tôn, ngài bay như vậy sẽ khiến cho người khác chú ý. Như vậy… "

" Tiểu mỹ nhân, ngươi coi thường bổn tôn quá đó, bổn tôn đã dùng pháp lực che giấu rồi, bất kì người nào cũng không thấy được đâu. "

Mộ Dung Uyển Nguyệt thở phào một hơi, vui vẻ ngồi trên lưng huyết long ngắm cảnh sắc đẹp đẽ của thiên nhiên.

-------------- Vạch ngăn cách ---------------

Huyết long cứ bay mãi, cho đến khi phía trước lộ ra bóng dáng của một vùng biển hoa đầy sắc màu, trông vô cùng đẹp đẽ. Huyết long bay thẳng vào vùng biển hoa, khi tới giữa vùng trung tâm, huyết long bổng biến mất không thấy đâu, thay vào đó là bạch y thiếu nữ trên mặt đeo mặt nạ bạc.

Mộ Dung Uyển Nguyệt cảm thấy bản thân đang rơi, nàng sợ hãi kêu lên, nhưng đột nhiên lại rơi vào một vòng ôm ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào tầm mắt là chiến mặt nạ bạc, cùng nụ cười khuynh đảo chúng sinh, thì ra là Tà Long Tôn!

Trên không trung, giữa một vùng biển hoa rộng lớn, hai, nữ tử đang ôm nhau; một người để lộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành khoảng, mặt có chút ửng hồng, càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc của nàng; người còn lại, mặt nạ che khuất dung nhan khiến cho cả người nàng tản ra một loại hơi thở thần bí, cùng một ít tà mị, bạch y phấp phới theo gió, đường cong dài của thân thể như ẩn như hiện quyến rủ vô cùng, nhìn sơ thôi cũng đủ biết được đây nhất định là một mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh. Hai người ôm nhau như vậy càng hòa hợp đến chân thật, quả nhiên là một bức tranh hoàn mỹ nhất mà trời xanh tạo ra.

Thiếu nữ ôm Mộ Dung Uyển Nguyệt từ từ hạ xuống, chân vừa chạm đất liền thấy Mộ Dung Uyển Nguyệt đang ngây ngẩn nhìn mình không khỏi thắc mắc: " Sao thế? Tiểu mỹ nhân, sợ quá nên ngốc luôn rồi à? "

" A? " Mộ Dung Uyển Nguyệt bừng tỉnh, vội vàng thoát khỏi vòng ôm của thiếu nữ, ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn thiếu nữ, tim nàng loạn nhịp, liên tục đập ’ Thình thịch, thình thịch ".

Thiếu nữ nhìn vào vòng tay trống rỗng của mình, trong lòng không khỏi một trận mất mát, nhưng khi nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Mộ Dung Uyển Nguyệt thì mất mát liền tan biến, nội tâm vui vẻ vô cùng, nàng tươi cười đi đến chỗ Mộ Dung Uyển Nguyệt, bàn tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ bé xinh xinh kia, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mình, lúc này mới hài lòng, nói: " Tiểu mỹ nhân, ngươi cứ cúi đầu như vậy thì sao có thể thưởng thức cảnh đẹp, uổng công bổn tôn đưa ngươi tới đây, như vậy là ngươi đang tổn thương lòng tốt của bổn tôn, bổn tôn cảm thấy thật đau lòng a~~~ "

Mộ Dung Uyển Nguyệt sợ thiếu nữ hiểu lầm, cũng quên tránh khỏi bàn tay đang nâng cằm của nàng, chỉ vội vàng giải thích: " Không có, chỉ là ta cảm thấy nơi này rất đẹp nên nhất thời ngây ngẩn, chứ không phải muốn phụ ý tốt của ngài… "

Thiếu nữ bỏ tay ra khỏi cằm của Mộ Dung Uyển Nguyệt, quay lưng lại, vừa đi vừa nói: " Tiểu mỹ nhân, ngươi cứ chơi cho thoải mái vào, ta ở đình viện đằng kia chờ ngươi. Mộ Dung Uyển Nguyệt nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, nội tâm vừa vui lại vừa buồn, nàng vui là vì Tà Long Tôn là thấy nàng buồn nên mới làm nhiều chuyện như vậy cho nàng vui, cũng vui vì nàng đã hiểu rõ được mấy bữa nay vì sao nàng lại tâm phiền ý loạn, nguyên lai là nàng đem lòng yêu Tà Long Tôn, không phải tôn kính sùng bái hay là thích, mà đơn giản là một chữ yêu.

Còn lí do nàng buồn là vì, nàng không thể tỏ nỗi lòng của mình cho Tà Long Tôn biết. Sắp tới, nàng phải vì gia tộc mà tiến cung làm an lòng thánh tâm. Mà cho dù không có gia tộc gò bó, nàng cũng chỉ là một người bình thường, lấy gì để sánh đôi với Tà Long Tôn? Đã vậy nàng còn là một nữ tử, nàng đem lòng yêu một nữ tử đã là trái với luân thường đạo lý, Tà Long Tôn là thần nào có thể chấp nhận được chuyện này? Cho nên nàng quyết định sẽ đem hết những tình cảm này chôn sâu vào lòng!

Thôi, đành phó mặc cho số phận vậy, chuyện gì đến cũng sẽ đến, bây giờ cứ thoải mái đã! Mộ Dung Uyển Nguyệt điều chỉnh lại tâm tình, trở lại dáng vẻ thanh lệ thoát tục lúc trước, bắt đầu tiến lên thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên đầy sắc màu này.

Thiếu nữ vào trong đình viện ngồi, ánh mắt dán chặt lên thân ảnh phía xa, ánh mắt tràn đầy nhu hòa, khóe miệng cũng khẽ nhấc lên, mà ngay cả chính bản thân nàng không chú ý.

Tiểu mỹ nhân, ngươi thật thú vị, cũng rất đáng yêu nga!