Bị kéo trở về, dù cho có không muốn, cũng không thể không đi tranh giành. Có thể phục vị nhanh như vậy, ngoài may mắn ra nhất định là có quan hệ của gia tộc, xem ra nàng cũng không phải là một thân một mình, thân là nữ nhi của Mộ Dung gia, nàng cũng nên vì gia tộc mà suy tính, huống chi nàng không phải là người thiện lương gì, người không phạm ta, ta không phạm người, nàng sẽ không để những người hại nàng tiếp tục ung dung tự tại!
" Bổn cung đã trở lại, thiếu nợ cũng đến lúc trả, bổn cung sẽ bắt các ngươi trả nợ từng món, từng món một! "
Buổi tối, công công ở Kính Sự phòng tự mình đến truyền lời, hoàng thượng chỉ thị Uyển phi thị tẩm. Hướng Phượng Cung lại bắt đầu bận rộn. Phong Dương đối với mấy chuyện này không có khái niệm, nhưng cũng hiểu được ’ thị tẩm ’ là gì, nàng không thể giúp được gì nên chỉ có thể đứng nhìn mấy cung nữ khác hầu hạ, trang điểm cho Uyển phi để tiếp đón thánh giá, tim nàng đột nhiên có điểm đau, như là có một cây kim nhỏ đâm vào trong tim nàng. Uyển phi thấy Phong Dương đứng ở bên cạnh dường như có điểm không được tự nhiên, liền khai ân cho nàng về phòng nghỉ ngơi.
Ban đêm, Uyển phi đón thánh giá đến tẩm điện, sau khi cho mọi người lui xuống, Lâm Kiến Thành cầm tay nàng nói: " Hai tháng nay oan ức ngươi. "
Uyển phi lòng liền lạnh xuống, đối với hành động thân mật của Lâm Kiến Thành khiến nàng thật chán ghét, là ai lúc trước đã tuyệt tình, bây giờ lại ân ân cần cần hỏi thăm, bất quá trong lòng nghĩ là vậy nhưng ngoài mặt vẫn nhu hòa cầm tay lại Lâm Kiến Thành: " Có những lời này của hoàng thượng, thần thϊếp liền không oan ức. "
Lâm Kiến Thành gật đầu: " Mưa gió trong cung, ngươi trả qua không ít. Trẫm tin tưởng ngươi sẽ hiểu, hôm nay ngươi trở về trẫm nhất định sẽ đền bù tổn thất. "
" Hoàng thượng, nếu thần thϊếp không cảm thấy oan ức, như thế nào lại cần đền bù? Thần thϊếp là nữ nhân của hoàng thượng, mưa gió lôi đình đều là hoàng ân. Những đạo lý này thần thϊếp vẫn hiểu. Nếu đã là chuyện của quá khứ thì cũng nên cho qua đi, thần thϊếp không khổ cũng không oán, xin hoàng thượng yên tâm. "
Lâm Kiến Thành đưa tay ôm Uyển phi vào ngực, thấp giọng nói: " Trong hậu cung, chỉ có ngươi là hiểu lễ nhất. Hiện giờ hoàng hậu không ở trong cung, hậu cung không thể loạn. Có những lời này của ngươi, trẫm thật vui vẻ và yên tâm.
Uyển phi rũ mi mắt, khóe miệng cong lên thành ý cười lạnh, nhiều năm ân sủng, nàng sao lại không biết tính khí của hoàng thượng! Bởi vì nàng là nữ nhi của của Mộ Dung gia cho nên hoàng thượng đối với nàng cực kì sủng ái, nhưng cũng cực kì đề phòng. Ân sủng bất quá chỉ là cách nói ẩn ý khác của việc thăm dò mà thôi! Vừa tiến vừa lùi, chính là nàng năm năm thánh sủng cũng đủ cay đắng ngọt bùi. Chính nàng bất quá chỉ là nữ tử bị vây trong thâm cung thì có thành tựu gì? Nhưng hoàng thượng, hắn là người đa nghi, nếu không cho đến bây giờ, sao vẫn không tin Mộ Dung gia là trung tâm? Nếu hắn không phải là người đa nghi, sao lại từ trước đến giờ đều đối với nàng là hư tình giả ý? Nếu hắn không phải là người đa nghi, vì sao lại đối với nàng như vậy tuyệt tình? Và cũng chính vì hắn như vậy tuyệt tình, nên tâm nàng mới lạnh như vậy.
Lâm Kiến Thành hoàn toàn không chú ý đến biểu tình trên mặt của Uyển phi, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy nội tâm rất an ổn, cũng không phải xuất phát từ lời của Uyển phi. Nàng là nữ nhi của Mộ Dung gia Giang Nam vọng tộc, Mộ Dung ba đời đều làm quan lớn đương thời, Mộ Dung gia chủ đời này là Thái Phó, là thầy từng đã từng dạy tiên đế và hoàng đế là hắn, làm quan hai triều, uy quyền chỉ dưới một người mà trên vạn người, môn sinh lại đông đảo, gần như là trải khắp thiên hạ. Năm đó tiên đế quyết định truyền ngôi cho hoàng tử không tranh dành là hắn của hiện nay, phần lớn đều là do Mộ Dung gia góp lời. Phần nhân tình này hắn đương nhiên thừa nhận, sau khi lên ngôi liền phong quan tứ tước, hết sức ân sủng. Mà công lao này của Mộ Dung gia cũng chính là cái gai nhọn trong lòng hắn, thử nghĩ mà xem, một gia tộc lại có thể quyết định người kế thừa hoàng vị, điều này làm sao có thể khiến ăn ngon ngủ yên?
Cũng may, Mộ Dung gia không để cho hắn phải quá khó xử, vào năm thứ hai sau khi khai lập Vân Quốc, Mộ Dung gia chủ lấy thân thể ôm yếu, sức cùng lực kiệt ra làm lý do để từ quan ở ẩn, đồng thời cũng để cho đông đảo con cháu trong triều từ quan về quê, chỉ để lại đúng một người con trai làm quan trong triều. Một năm sau, Mộ Dung gia chủ lại đưa nữ nhi của mình là Mộ Dung Uyển Nguyệt vào cung làm phi, dẹp an thánh tâm. Mộ Dung gia kịp thời thoái ẩn, làm người hoàng thượng là hắn rất hài lòng, cũng đồng thời vì Mộ Dung gia giành được toàn thân trở ra. Đối với việc đại trí tuệ, hắn không thể không không tán thưởng. Cho nên đối với Uyển phi, hắn đồng thời thưởng thức, cũng đồng thời đề phòng.
Ngày Uyển phi phục vị, thái giám tuyên chỉ Dương Dĩnh có đưa tới cho hắn một tờ giấy có chữ của Uyển phi, trên giấy chỉ viết một chữ ’ Tĩnh ". Có thể đối với người ngoài xem không hiểu, nhưng Lâm Kiến Thành lại hiểu. Lúc trước khi Uyển phi. Lúc trước, Uyển phi sảy thai, Lâm Kiến Thành tự nhiên đau lòng, dù sao đó vẫn là cốt nhục của hắn. Thế nhưng Uyển phi trước mặt hắn vẫn như cũ tri tình hiểu lễ, nữa điểm ủy khuất cũng không nói ra, sau lưng lại nằm hơn nữa năm vẫn không dưỡng tốt thân mình, đến nỗi bệnh phát cũng không chịu uống thuốc, khiến cho bệnh tình càng ngày càng trở nặng. Lâm Kiến Thành thương tiếc nàng, cho phép nàng dùng chữ để tố khổ, Uyển phi chỉ viết một chữ ’ Tĩnh ’ cũng không chịu giải thích ý nghĩa. Về sau nhiều chuyển làm Lâm Kiến Thành hiểu rõ, chữ ’ Tĩnh ’ này là trong yên tĩnh, khi Uyển phi trong lòng ỷ khuất sẽ viết một chữ ’ Tĩnh ", đây là tố cáo nghiêm trọng nhất của nàng. Ngày đó nhìn thấy chữ ’ Tĩnh ’ này của nàng, mới khiến Lâm Kiến Thành chân chính an tâm. Kỳ thật, hắn không phải là Uyển phi bị oan uổng, chính là đôi khi có một số việc nhất định phải oan uổng một số người.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Lâm Kiến Thành nhớ ra một chuyện mà hắn đã quên.