Chương 26: Tặng Lễ

Phong Dương mở cửa, Đỗ Hà Lang đi vào, hơi khom người, xem như là hành lễ với Uyển phi.

Uyển phi nhẹ nhàng khoát tay áo, hỏi: " Đỗ công công như thế nào lại tới Lâm Phương Các? "

Đỗ công công trên mặt tươi cười, hai mắt ngoan ngoãn không dám nhìn loạn, dù gì trước khi vào hắn đã lén quan sát nơi đây rồi, lúc đó hắn thật sự rất bất ngờ, Lâm Phương Các từ khi nào lại thay đổi nhiều như thế? Chẳng lẽ mới tu sửa? Không, không đúng, nếu nhìn kĩ lại, thì có thể thấy nơi này không hề có một chút dấu hiệu của việc tu sửa, vậy thì…chỉ có thể là do cung nữ đi theo Uyển phi mà thôi. Uyển phi cũng thật may mắn, đã vào đây rồi, còn có cung nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh lại lanh lợi như thế đi theo, đây là số tốt kiểu gì a.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, miệng lưu loát trả lời: " Thưa nương nương, nương nương của nô tài thời gian trước cũng bị phong hàn, mấy ngày nay mới tốt lên chút ít, nghe nói nương nương người ở đây dưỡng bệnh, đặc biệt lệnh nô tài đưa tới mấy đồ dùng thường ngày. Mặc dù biết người sẽ không thiếu mấy thứ này, nhưng đây đều là tâm ý của nương nương nô tài. "

Uyển phi gật đầu cười nói: " Hồ tỷ tỷ đúng là hữu tâm. Ngươi trở về nói với tỷ ấy rằng là ta ở chỗ này rất tốt, mọi chuyện cũng yên ổn, nàng cũng không cần quá lo lắng. Bảo nàng cũng phải chăm sóc cẩn thận thân mình, trời chuyển lạnh, chớ để bị bệnh. "

Đỗ Hà Lang nói: " Nô tài nhỡ kỹ lời dặn của nương nương, nếu nương nương không có gì phân phó, nô tài xin trở về phục mệnh. "

" Đi đi, Liễu Thanh, thay bổn cung tiễn Đỗ công công. " Uyển phi mỉm cười nói.

" Ân. " Phong Dương gật đầu, dẫn Đỗ Hà Lang đi ra, tiếp nhận lễ vật, tiễn đoàn người ra ngoài cửa, suốt quá trình đều là vẻ mặt lạnh băng, không có cảm xúc.

Đám người kia ra ngoài cửa, thấy cửa đã đóng, xác định bên trong không nghe đã đi vào, cả đám người liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Một tiểu thái giám tiến lại gần Đỗ Hà Lang, nói: " Công công, cung nữ kia thật đáng sợ. "

Đỗ Hà Lang lấy tay áo chấm chấm mấy giọt mồ hôi trên mặt, trong lòng hắn thật sự rất sợ, cung nữ kia khiến hắn áp lực vô cùng, gương mặt khuynh quốc kia được phủ một tầng băng sương, đôi mắt tựa như vùng biển đóng băng không chút độ ấm, thật sự đáng sợ. " Các ngươi nhỏ lại một chút, ai nghe thấy là chúng ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu. "

Thế là cả đám cố gắng áp chế nỗi sợ hãi hết sức, trở về phục mệnh.

-------------- Vạch ngăn cách ---------------

Phong Dương sau khi đóng cửa lại lập tức trở lại phòng gặp Uyển phi, trước khi vào phòng vẻ mặt lạnh băng đã không thấy đâu, chỉ thấy nàng vẻ mặt nhu hòa, độ ấm trong mắt cũng trở lại bình thường. Uyển phi ngồi trên ghế, thấy Phong Dương bước tới, nói: " Ngươi muốn hỏi bổn cung, thích khách tối qua có phải do bọn hắn phái tới? "

Phong Dương gật đầu.

" Theo ngươi thì sao? " Uyển phi đem vấn đề hỏi ngược lại.

Phong Dương không cần nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: " Theo nô tỳ, nếu quả thật Đỗ công công do bọn hắn phái tới, vậy lúc này bọn họ đến chẳng khác nào chưa đánh đã khai. "

Mặc dù nàng không hiểu biết gì về hậu cung tranh đấu nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự thông minh nhạy bén của nàng.

Uyển phi gật đầu: " Ngươi là người thông minh. Cung Hồng Huy là chỗ ở của Tiêu phi Hồ Luân Vũ, nàng là người tranh cường háo thắng, bốn năm trước sau khi sảy thai, thân thể có chút suy yếu, mấy năm nay đã bắt đầu thu liễm lại tính tình. Bổn cung cùng nàng vốn chỉ là hời hợt, ba năm trước, sau khi bổn cung sảy thai, liền quan hệ cùng nàng mới dần dần gẫn gũi. Đại khái là đồng bệnh tương liên, đều là mẫu thân không bảo vệ được hài tử. " Uyển phi nói đến đây, cười cười, mới tiếp tục nói: " Thích khách không phải nàng phái tới. Mặc dù trong hậu cung nói giao tình có chút buồn cười, nhưng mà nàng đối với bổn cung đều cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn. Trong cung này, nếu cả lời Hồ tỷ tỷ cũng không thể tin tưởng, thật sự bổn cung cũng không còn ai để tin nhiệm. Huống chi, nàng cũng không có lý do để hại bổn cung. Nếu như bổn cung chết rồ, nàng cũng không có chỗ tốt, trái lại, bổn còn sống, lại hấp dẫn ánh mắt người ngoài, trở thành lá chắn vững chắc cho nàng. "

Phong Dương khi nghe Uyển phi sảy thai thì có chút thương cảm đối với nàng, nhưng lại khiến Phong Dương nhớ lại sự kiện kia, trong mắt nàng bây giờ tràn đầy bi thương thống khổ có thể thấy rõ.

Uyển phi nói một hồi liền cảm thấy Phong Dương có chỗ không đúng, liền chạm phải ánh mắt đau thương kia, gương mặt tràn đầy đau khổ. Nàng không hiểu nàng đã nói gì mà có thể khiến một người vẫn bình thường, mà bây giờ lại…

Nàng khó hiểu, thử gọi một tiếng: " Phong Dương! "

Phong Dương căn bản không nghe thấy Uyển phi đang gọi, bây giờ Phong Dương hoàn toàn chìm đắm vào quá khư, năm xảy ra sự kiện khiến nàng ân hận nhất, khiến nàng tuyệt vọng nhất, cũng khiến nàng nhớ mãi không quên mà coi như nó là cơn ác mộng.

Uyển phi thấy Phong Dương dường như không để ý đến mình mà đang chìm đắm vào quá khứ, hai mày kia gần như nhíu chặt lại. Lòng Uyển phi ẩn ẩn đau, thử lớn tiếng gọi ’ Phong Dương ", nhưng ba bốn lần đều không thấy Phong Dương phản ứng. Uyển phi đứng lên, đi đến bên Phong Dương, khi nàng tới gần Phong Dương ba bước, đầu bỗng có chút đau, toàn thân như bị một vật gì đó đè ép xuống, áp lực vô cùng.

Uyển phi nghi hoặc nhìn Phong Dương, thấy Phong Dương vẫn không để ý đến mình, liền cố gắng chống chọi lại áp lực vô hình kia, nàng nhớ lúc trước, vào lần đầu tiên khi Phong Dương chạm vào tay nàng, lại có chút chần chừ, ánh mắt ngước lên dò xét biểu tình của nàng, sau đó ánh mắt kia liền lóe lên bất ngờ không thể tin được, tiếp là cảm xúc lẫn lộn đan xen. Còn có, lúc nàng lau vết bẩn trên mặt cho Phong Dương, một lúc sau dường như đối phương nhớ ra cái gì liền không che dấu, kịch liền lui ra đằng sau cách nàng khoảng ba bước chân, sau đó lại nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng, còn hỏi nàng có bị thương không, lúc đó nàng chỉ cảm thấy người này thật quỷ quái.

Nhưng bây giờ, có lẽ nàng đã hiểu lý do vì sao người kia lại như vậy rồi, người kia ngay từ đầu không phải muốn trù nàng chết mà là trên người của Phong Dương có cái gì đó khiến người khác không thể lại gần trong vòng ba bước.