Ngày hôm đó, cơm tối đưa tới không bị hạ độc, vậy mà không hiểu sao Uyển phi lại ăn rất ít. Phong Dương hỏi tại sao thì Uyển phi chỉ hờ hừng trả lời là ’ không vừa miệng ", rồi đi ngủ sớm.
Thật ra, từ khi Uyển phi ăn những món ăn do Phong Dương làm thì những món do người khác làm nàng thật ăn không vô, Phong Dương làm còn ngon hơn như vậy nhiều.
Phong Dương thu dọn xong liền ra phía sau hậu viện tiến hành rèn luyện mỗi ngày. Từ sau khi nàng đến nơi này, nàng phát hiện thân thể này tuy giống nàng nhưng lại vô cùng yếu ớt nên trong hai tháng nàng dựa theo trí nhớ tiến hành rèn luyện, cải tạo lại thân thể này, mỗi sớm tối nàng đều luyện tập chưa từng gián đoạn. Nàng thay đổi một số phương pháp luyện tập hiểu quả hơn, đối với bản thân nàng chưa bao giờ nhân nhượng ngược lại là vô cùng nghiêm khắc, những động tác nào nàng chưa làm được thì phải tập cho bằng được nếu không không được nghỉ ngơi.
Nên thân thể này sớm đã không còn yếu nữa, nội lực cũng coi là tạm ổn, riêng chân khí thì nhiều vô song.
Như thường lệ, luyện võ xong nàng không trở về phòng mà là ngồi dưới gốc cổ thụ ngẩng đầu ngắm trăng.
Thời gian ngẩn người luôn trôi qua rất nhanh, khi Phong Dương đang ngẩn ngơ nhìn trăng suy nghĩ gì đó, thì bị một luồng gió làm cho bừng tỉnh, nàng ngưng thần, liền thấy một bóng đen nhảy trên mái nhà, tiến vào Lâm phương Cát.
Sát khí chợt léo trong mắt Phong Dương, có thích khách! Phong Dương đứng bật dậy, đuổi theo phương hướng của bóng đen.
Vốn cho rằng hôm nay sẽ có cơ hội luyện tay, ai ngờ vừa đến hậu viện liền thấy Uyển phi đã thức dậy, tùy ý ngồi tựa ở đầu giường. Tuy rằng y phục cùng đồ dùng có chút cũ nát nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của nàng, Phong Dương thất thần, cảm khái: Nữ nhân đẹp đến độ này mà phải phơi mình trong hoàng cung đúng là uổng phí cả cuộc đời.
Đèn dầu trong phòng được thắp lên, hắc y nhân quỳ gối trước mặt Uyển phi, cúi đầu không nói. Khi Phong Dương chạy tới chính là cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Dương cũng có chút yên tâm cùng mất mát. Yên tâm là vì đây là người của Uyển phi, mất mát là vì…mất đi cơ hội luyện tay.
Phong Dương bình tĩnh đi tới, gương mặt vẫn lãnh đạm không chút biến sắc nhưng vẫn thấy rõ sự mất mát hiện trên mặt.
Cảm thấy có người tới, hắc y nhân quay đầu nhìn. Sát khí nồng nặng không che dấu khiến Phong Dương nhíu mày lại, mình cùng hắn có quen biết?
Lúc này, nàng mới nhìn rõ hắc y nhân dĩ nhiên là một thanh niên mi thanh mục tú, nước da trắng, mặt mũi dễ nhìn, cũng coi như là sắc đẹp trung phẩm đi. Tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu, nhìn có chút chút quen quen, chẳng qua ánh mắt khát máu kia có chút kí©h thí©ɧ Phong Dương.
Uyển phi cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Dương, mở miệng nói: " Ngươi vào đi. "
Phong Dương tùy ý đi vào, không hề bị ánh mắt căm thù, thống hận, bất kì lúc nào cũng có thể tiên lên cho nàng một đòn trí mạng mà làm cho hoảng sợ. Ngược lại là bị cái ánh mắt kia làm cho hứng trí bừng bừng, cười chọc tức, nói với hắc y nhân: " Ta gϊếŧ cha mẹ ngươi? Hay là gϊếŧ thê tử ngươi? Như thế nào lại nhìn ta bằng ánh mắt thù hận a? Nếu ngươi muốn đánh nhau, ta cũng không ngại bồi tiếp. "
Uyển phi bất lực lắc đầu, Phong Dương chính là vậy, hẳn là ánh mắt đầy sát khí kia đã khıêυ khí©h sự hứng trí của nàng rồi.
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn Phong Dương, rồi lại khó hiểu nhìn Uyển phi, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
" Nàng không phải Liễu Thanh. " Uyển phi rốt cuộc là Uyển phi, đơn giản nói một câu liền chạm đúng điểm mấu chốt. Ánh mắt hắc y nhân lập tức thay đổi, sát khí mới đầu biến mất, trở nên mê man. Hắn nhìn Phong Dương rồi lại nhìn Uyển phi, giống như trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận được sự thật này.
Uyển phi bình thản lơ đảng đảo qua Phong Dương, mất mát rồi lại hứng trí, khıêυ khí©h, nham hiểm tất cả đều nhìn ở trong mắt. Qua hai tháng dò xét cùng quan sát, việc người này không phải Liễu Thanh là điều chắc chắn. Cặp mặt âm mưu tính toán điêu luyện của nàng, tự tin sẽ không nhìn lầm. Nếu nàng không giải thích, sợ là Phong Dương sẽ khıêυ khí©h để đánh một trận, sự mất mát lúc đầu đổi sang hứng trí sao nàng lại không nhìn ra.
" Ngươi…ngươi không phải Liễu Thanh? " Hắc y nhân vẫn khó có thể tin.
Phong Dương cười nói: " Ta là Phong Dương. Mặc dù ta không biết Liễu Thanh cùng ngươi có thù gì, nhưng đây là thân thể của nàng, ngươi không cần ngại, cứ hào phóng xuất chiêu để hả giận. "
" Phong Dương! " Uyển phi liếc Phong Dương một cái. Người này sao lại như vậy chứ? Đây là đâu, mà còn muốn đánh nhau? Không sợ người khác phát hiện sao? Con người lãnh đạm, bình tĩnh thường ngày đâu rồi?
Bị Uyển phi trừng, Phong Dương bất mãn bĩu môi, cũng không nói nữa.
Kinh ngạc trong mắt hắc y nhân càng lớn, giọng run run nói: " Ngươi dĩ nhiên…không nhận ra ta! "
Sự bất mãn vẫn còn, nhưng không dám làm gì trước mặt Uyển phi, mất công chọc nàng ấy giận thì tiêu, chỉ hất cằm lạnh lùng nói: " Ta mà quen biết ngươi, thì ngươi sớm không còn đứng ở đây rồi. "
Uyển phi không để cho hai vị này tiếp tục mê man cùng khıêυ khí©h, mở miệng nói: " Phong Dương, hắn gọi Liễu Cát, cũng là nô tài ở nhà bổn cung. Ba năm trước được đưa vào cung làm thái giám… " Nói tới đây, Uyển phi cố ý dừng lại.
Phong Dương bởi vì lời nói ngừng lại mà quay đầu khó hiểu nhìn Uyển phi, không biết trong đầu của nàng muốn làm gì.
" Ngươi chắc hẳn thấy hắn rất quen mắt? " Uyển phi đột nhiên hỏi một câu không giải thích được. Nhìn Phong Dương khó hiểu gật đầu, Uyển phi mới tiếp tục nói : " Đó là đương nhiên, bởi vì Liễu Thanh cùng Liễu Cát là song bào thai. "
" Khụ khụ…Cái gì? " Phong Dương sặc nước miếng, ho khan mấy cái, trừng lớn mắt, tỏ vẻ không thể tin được. Mặc dù Phong Dương luôn lãnh đạm bình tĩnh, nhưng cái vấn đề này thật là một cú sốc.
Song bào thai? Người kia cùng nàng là song bào thai? Hơn nữa còn là Long Phượng thai! Người kia còn trở thành thái giám. Liên tiếp chuyện như sét đánh ngang tai, làm Phong Dương kinh hồn phách lạc.
Liễu Cát nhìn Phong Dương biểu tình không thể tin vào điều mà Uyển phi vừa mới nói ra, rốt cuộc tin tưởng không phải tỷ tỷ của mình. Trong lòng không nói ra được cảm giác là gì.
Theo như Uyển phi, hắn và Liễu Thanh là long phượng song sinh, đây vốn là một thiên đại hỉ sự, thế nhưng trong nhà mình xuất thân không tốt, là nô tài của Mộ Dung gia. Nô tài sinh ra hài ra cũng chỉ có thể là nô tài, đối với Mộ Dung gia mà nói, cũng chỉ là sinh nhiều hơn một hơn một nô tài mà thôi. Có điều về sau sự tình biến hóa, làm cho phụ mẫu hắn cũng không ngờ rằng, Liễu Thanh cùng Liễu Cát từ nhỏ liền biểu hiện thông minh lanh lợi vượt qua người thường, bởi vậy làm Mộ Dung gia chú ý. Lúc này, Mộ Dung gia đại tiểu thư Mộ Dung Uyển Nguyệt, cũng chính là Uyển phi sau này, bị quyết định tiến cung làm phi, bởi vậy Mộ Dung gia cũng bắt đầu bồi dưỡng nô tài, để có thể vào cung trợ giúp Mộ Dung Uyển Nguyệt. Mà Liễu Thanh cùng Liễu Cát là lựa chọn tốt nhất, nên được Mộ Dung gia dốc lòng bồi dưỡng, ngoại trừ học quy củ trong cung, biết chữ, Liễu Thanh còn được học y thuật, nhất là hạ độc cùng giải độc. Liễu cát thì lại thiên về võ công, đặc biệt sở trường về võ công âm nhu.
Ba năm trước, Liễu Cát vào cung làm thái giám mà Liễu Thanh mới nữa năm trước tiến cung. Làm như vậy, là vì rận lực không để người khác chú ý. Dù sao bọn hắn tuy rằng lớn lên không hoàn toàn giống nhau, nhưng so với tỷ đệ bình thường thì giống rất nhiều.