" Nhưng đáng tiếc, bổn cung không cùng thế giới với ngươi. Bổn cung sinh ra đã không thể yêu, sông hay chết đều không quan trọng. Về phần ngươi…, ta biết ngươi không phải Liễu Thanh, bổn cung không muốn hại ngươi, nhưng cũng vô lực bảo vệ ngươi. Nếu như ngươi thật có bản lĩnh, chi bằng rời đi, bổn cung tuyệt đối không để lộ, càng không truy cứu. "
Phong Dương nghe vậy, gấp đến độ không quan tâm lễ nghĩa cấp bậc, trực tiếp nắm lấy hai tay của Uyển phi. Đùa gì vậy, từ đầu là ai nói muốn liên minh với ta, bây giờ lại muốn bàn giao hậu sự?
" Nương nương đừng nói như vậy, cái gì mà không thể yêu? Hoàng thượng không có tình ý? Nhưng người vẫn còn tình thâm không phải sao? "
Bị Phong Dương nắm tay bất ngờ như vậy Uyển phi cũng không biết có nên rút tay lại hay không, có chút lúng túng, nhưng khi nghe Phong Dương nói, Uyển phi chỉ thở dài: " Ngươi nói không sai, bổn cung là nữ nhi trong nhà, thuở nhỏ được phụ thân, cùng đại ca yêu thương. Mộ Dung gia tuy rằng không cần thân phi tử này trợ lực, nhưng nếu bổn cung bị người khác hại, hoàng thượng sẽ nghĩ đến thường ngày bổn cung rất tốt, sẽ đối với Mộ Dung gia có chút bồi thường. :
Phong Dương không buông tay Uyển phi ngược lại còn nắm chặt hơn, lại không dùng lực mà là ôn nhu, che chở, như đang cầm trên tay bảo vật trân quý nhất vậy.
" Ra là Uyển phi cũng là người yêu gia tộc, nhưng người liệu có biết, hi vọng sẽ đến khi người không bỏ cuộc, nếu người bỏ cuộc vậy chẳng khác nào tự mình dập tắt khi vọng kia… "
Uyển phi nghe được những lời này liền kinh ngạc nhìn Phong Dương, giọng nói kia tràn ngập yêu thương khuyên nhủ, bàn tay đang nắm lấy tay nàng như ôn nhu cẩn thận, nắm chặt lấy tay nàng.
" Ngươi… "
" Nương nương, mặc kệ người nghĩ gì nhưng nô tỳ vẫn muốn muốn nói với người một câu ’ Xác xuất chiến thắng chỉ là 0%, khi ta bỏ cuộc. Dù có khó khăn ra sao, bản thân ta không muốn nó là 0%. Do đó ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc. ’ "
" Nô tỳ nghĩ nương nương cũng hiểu ý ta, ta mong người không làm ta thất vọng. Nương nương hẳn đã mệt rồi, nô tỳ không quấy rầy nương nương nghĩ ngơi nữa. "
Nói xong, buông hai tay đang nắm lấy tay Uyển phi ra, đứng lên chuẩn bị rời đi, thì cảm thấy tay áo bị kéo kéo, nghi hoặc nhìn Uyển phi.
Uyển phi vẫn chìm đắm trong câu nói của Phong Dương, đến khi cảm thấy hai tay thiếu đi độ ấm mới hồi thần trở lại, mắt thấy Phong Dương sắp đi liền không nghĩ ngợi liền vươn tay bắt lấy tay áo của nàng, kéo kéo.
Bị Phong Dương nhìn, mặt Uyển phi bất giác đỏ lên, cắn môi nói: " Ngươi…đừng đi, ở lại đây bồi bổn cung nghĩ ngơi. "
Phong Dương mặc dù không hiểu nhưng vẫn nghe theo, ngồi lại bên cạnh Uyển phi, cười nói: " Nương nương, người kêu nô tỳ ở lại bồi người là bồi như thế nào? "
Mặt Uyển phi càng đỏ hơn: " Ngươi…có thể hát cho ta nghe không? "
Phong Dương ngẩn ra.
Hát? Uyển phi như thế nào mà muốn nghe mình hát? Bình thường đâu có vậy… Mặc kệ, nếu nàng đã muốn nghe vậy mình sẽ hát cho nàng nghe.
Phong Dương không nói gì, rướn người lên lại gần Uyển phi…
Thấy Phong Dương gần như trước mắt, hương sữa quanh quẩn bên người, tim Uyển phi bắt đầu tăng nhịp, hoảng sợ nhắm hai mắt lại.
Phong Dương thật ra cũng không làm quá gì chỉ là giúp Uyển phi nằm xuống, rồi đắp chăn cho nàng mà thôi, thấy Uyển phi nhắm mắt, mặt nàng lại đỏ lại nghĩ là nàng mệt nên muốn đỡ nàng nằm xuống.
Uyển phi biết mình hiểu lầm ý của Phong Dương, thầm mắng bản thân một cái. Nàng như thế nào mà nghĩ đến cái kia…
Uyển phi không dám mở mắt nhìn Phong Dương, tùy ý để cho nàng hầu hạ. Phong Dương chỉnh chăn xong, ngồi tựa bên đầu giường nhìn gương mặt xinh đẹp của Uyển phi, càng nhìn càng si mê, cổ hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, càng ngửi càng khiến Phong Dương dễ chịu, nàng cất tiếng hát:
Một năm kia, tuyết trắng rơi rơi,
Đậu trên đóa mai nở đầu cành.
Một năm kia, Hoa Thanh Trì ôm nặng mối sầu tư.
Chẳng buồn kẻ đúng người sai,
Ái tình sai sai đúng đúng.
Tưởng niệm trong cơn mộng, mãi túy lụy bên chàng
Kim Tước ngọc trâm là tín vật chàng gửi trao thϊếp,
Khúc Nghê Thường này dẫu trải qua bao luôn hồi,
Vẫn nguyện ca múa vì chàng.
Kiếm môn quan,
Bưu giữ nỗi nhớ nhung sâu thẳm chàng dành cho thϊếp.
Dưới gò Mã Ngôi, nguyện vì chân ái,
Hồng nhan đoạn kiếp này.
Yêu hận vốn chỉ trong nháy mắt,
Nâng chén mời trăng sáng, tình dài tựa trường thiên.
Yêu hận hai bờ đều mờ mịt,
Hỏi Quân Vương lòng còn lưu luyến?
Đài hoa cúc soi bóng minh nguyệt,
Ngờ đâu tình ta lại lâm vào hàn giá.
Say trong lòng Quân Vương,
Mộng về ái tình Đại Đường thuở ấy…
Hát xong, Phong Dương thấy Uyển phi đã ngủ, cũng không quấy rầy nàng, nhìn nàng mỉm cười rồi mới cất bước ra ngoài.
Trong phòng không còn bóng dáng Phong Dương nữa, hai mắt phượng đang nhắm kia mở ra, nàng nhìn chỗ Phong Dương ngồi đến xuất thần, nàng đưa tay lên mũi ngửi một cái, hơi ấm cùng hương sữa của người kia vẫn còn quanh quẫn nơi đây. Dù người đó không ở đây nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Phong Dương, thật thoải mái, thật an tâm.
Uyển phi nhắm mắt lại ngủ, nụ cười hạnh phúc trên miệng vẫn chưa tiêu tan. Nàng sẽ có một giấc mộng thật đẹp.
------------ Vạch ngăn cách ------------
Tác giả: Bài Phong Dương hát là ’ Tân Quý Phi Túy Tửu của Lý Ngọc Cương ’ nha các bạn