Chương 12: Độc

Hết thảy yên bình đều bị phá vỡ bởi bữa trưa hôm nay, lần này ngân châm thử độc đã đổi sang màu xám.

Đối với chuyện thử độc trước khi ăn, Uyển phi luôn phải làm, cho dù nó không đổi màu nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, nay đã khác, Uyển phi nhìn cây châm đổi màu thì thở dài nhẹ nhõm, giống như điều nàng chờ đợi đã tới. Đối với điều này, Phong Dương có lời khen đối với Uyển phi, có thể dự đoán trước tình huống cùng chờ đợi kiên nhẫn, gặp nguy không đổi sắc phải gọi là vô cùng suất sắc, nếu nữ nhân này mà ở hiện tại, nàng chắc chắn phải lôi kéo cho bằng được nàng ấy về làm trợ lý cho mình mới được, chắc chắn sẽ rất thú vị a~~~

Phong Dương mặt không biến sắc, tĩnh lặng như nước, nói: " Nương nương để nô tỳ đem đi đổ. "

Uyển phi nhìn Phong Dương, " Được, xem ra sáng nay ta và ngươi phải nhịn đói rồi! " Giọng bói nghe như thở dài nhưng sắc mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ. Uyển phi rời bàn, tiếp tục đi viết chữ.

Phong Dương thâm úy nhìn đống thức ăn trên bàn, đưa tay dọn hết vào hộp, đi ra sau hậu viện, đến nơi mấy chỗ dược liệu, Phong Dương mỉm cười vừa lòng, đem toàn bộ đồ ăn bị tẩm độc vào dưới đất chỗ trồng dược liệu.

Hahaha, mấy người kia không ngờ lại giúp mình, những cây dược liệu này, người thường nhất định không thể nhận ra nó là loài quý hiếm chỉ có thể hái trên tiên giới, mặc dù bề ngoài nó khá giống với cây cỏ bình thường nhưng mấy cây dược liệu này nàng đã từng đọc trong ’ Thất tuyệt phổ ", cũng đã từng thấy qua nên đối với chúng nàng rất thân thuộc.

Loại dược liệu này một khi được trồng trong đất bị tẩm độc, nó sẽ hút độc từ đất, nuôi cây, dần dần hóa thân thành kì độc, nếu có thể phối phương tốt, nó sẽ trở thành thuốc tốt, có hiệu quả vô cùng cao.

Nếu đám người ngoài kia đã tặng lễ sao nàng có thể không nhận, nhưng mà nhận không như vậy có chút không được a~~~

Phong Dương tà ác cười, một điệu bộ của đứa trẻ nghĩ ra trò hay.

Đám người kia, đã có lòng, vậy thì nàng cũng nên có lòng ’ tốt ’ lại với bọn họ, bất quá không phải bây giờ…

Phong Dương nghĩ đến sáng nay Uyển phi phải nhịn đói, có chút không đành lòng, liền đi vào phòng, đóng chặt cửa chính và cửa sổ lại, mới yên tâm, ngồi trên giường, ngưng thần suy nghĩ, chiếc vòng Linh Không liền như ẩn như hiện trên cổ tay trái của Phong Dương, Phong Dương từ bên trong lấy ra hai cái bánh bao. Phong Dương cầm hai cái bánh bao lên trước mặt, ngắm nghía một hồi rồi mỉm cười với nó.

Cái bánh bao này là nàng mua nó ở cửa hàng nàng thích nhất, hồi còn nhỏ nàng thường xuyên tới đó, mỗi lần mua là nàng mua một đống rồi nhét vào vòng tay, để khi nào nàng đi xa, không thể ghé cửa hàng đó nên mới mua nhiều như vậy để giữ trữ, dù sao thời gian trong vòng tay luôn ngưng động nên nàng cũng không sợ nó bị hư.

Trong chính điện, Uyển phi đang luyện chữ, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, nàng biết đó là Phong Dương, nhưng giờ này, Phong Dương phải ở hậu viện luyện quyền mới đúng chứ , sao lại tới đây?

" Vào đi. "

Cách cửa mở ra, Uyển phi chỉ thấy Phong Dương trên tay cầm hai cái bánh bao đang đi tới, nàng nghi hoặc nhìn Phong Dương.

" Nương nương, người ăn thử cái này đi! " Phong Dương như một đứa trẻ chờ đợi được nhận lời khen.

Uyển phi có chút do dự, nhưng thấy Phong Dương mong chờ như đứa trẻ vậy, mềm lòng nhận lấy hai cái bánh bao từ tay Phong Dương, nàng rất muốn dùng châm thử độc, lại nghĩ đến nếu làm vậy, lúc sau khi đề nghị liên minh, Phong Dương sẽ không tin tưởng nàng nên cũng đành bỏ vào miệng nhẹ nhàng cắn một cái.

Mới chỉ cắn một miếng, nàng liền cảm thấy hương đậu xanh hòa lẫn hương hoa thanh nhã xông thẳng lên mũi, khác với các loại bánh bao bình thường, cái bánh bao này ngon hơn rất nhiều, nếu nhìn kĩ lại có thể thấy kêt cấu nó rất đẹp, bánh bao của ngự thiện phòng làm cũng chưa chắc đã ngon và có hương thơm tự nhiên thế này.

Nàng kinh ngạc nhìn về phía Phong Dương, liền thấy biểu tình như chú cún nhỏ chờ đợi chủ khen thì không khỏi buồn cười, bình thường đã quen với một Phong Dương trưởng thành hơn với số tuổi, bây giờ thấy Phong Dương có biểu tình trẻ con như vậy, cảm thấy thật mới lạ.

" Rất ngon. " Uyển phi mỉm cười nói.

" Nô tỳ biết nương nương sẽ thích mà. " Phong Dương vui đến nỗi nhảy dựng lên. " Đây là bánh bao mà nô tỳ thích nhất đấy, nó được tiệm bánh bao nổi tiếng nhất làm đấy. "

Nhìn Phong Dương kích động như một đứa trẻ, ánh mắt của Uyển phi cũng nhu hòa đi rất nhiều, toàn bộ phòng bị đều bị gỡ xuống. Nàng nhẹ nhàng hỏi: " Ngươi lấy cái bánh này ở đâu? "

Phong Dương ngớ ra, ờ ha, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ, nhưng bất quá nàng cũng chỉ cười: " Chúng đi theo linh hồn ta tới đây. "

Đi theo linh hồn?

Thấy Uyển phi vẫn tỏ ra không hiểu mà Phong Dương lại lười giải thích, liền bảo Uyển phi từ từ ăn, còn nàng đi ra ngoài làm việc của nàng.

Uyển phi cũng tùy ý cho Phong Dương lui ra, lúc ra ngoài Phong Dương cũng không quên để lại một câu rồi mới ly khai.

" Nương nương, người phải ăn cho hết đó, không ăn hết thì đưa cho nô tỳ, chứ đừng có đem đi bỏ, uổng lắm! "

Uyển phi mặc dù không hiểu vì sao nàng lại đem bánh bao cho mình ăn? Nàng có thể dấu ăn một mình không phải tốt hơn sao?

Mặc kệ mấy thứ đó đi, nàng tin Phong Dương lúc này cũng không dám hại nàng, nhìn cái bánh bao trong tay, lại nhớ đến biểu tình chờ đợi hớn hở của Phong Dương, bất giác nụ cười.