Long Phương vừa thấy sắc mặt Bạch Như Vân như thế, thầm nghĩ: “Tiểu khất cái này thực sự lợi hại như vậy sao? Lại có thể khiến cho Bạch tiểu tử sợ hãi đến dường này?”, lại nhớ khi nãy Ngô Nhất Đấu nháy mắt với mình, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Mà Bạch Như Vân biết hôm nay một đời anh danh của mình sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, trong tâm không khỏi thầm than một tiếng, ánh mắt hung hãn nhìn Ngô Nhất Đấu. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì tin rằng Ngô Nhất Đấu đã bị gϊếŧ chết không biết bao nhiêu lần rồi!
Bạch Như Vân biết rõ không địch lại, nhưng lại không thể né tránh, đành phải cứng rắn ngẩng đầu lên nói: “Vô Danh thiếu hiệp, khi ở tửu lâu ta đã muốn kiến quá tuyệt chiêu của thiếu hiệp, lúc này vừa hay có cơ hội lĩnh giáo một phen,mong thiếu hiệp vui lòng chỉ giáo!”, kỳ thực ở trong lòng hắn vẫn là có chút không phục, Vô Danh so với chính mình nhỏ hơn gần mười tuổi, nội lực khẳng định có hạn, bản thân vẫn có cơ hội thắng lợi, do đó trong lòng cũng tự tin hơn được một chút.
Vô Danh vốn nghĩ muốn cấp cho Long Phưong một phen thưởng thức, nhưng hiện tại lại bị cuốn vào tranh đấu với Bạch Như Vân, hắn ở tửu lâu đã thấy Bạch Như Vân xuất thủ,thật sự cũng không muốn ra tay với y, nhưng vừa thấy vẻ ngạo mạn của Bạch Như Vân,trong lòng không khỏi phẫn nộ, từ tốn nói: “Tốt! Ta hôm nay xin lĩnh giáo một chút kỳ công của Bạch thiếu bảo chủ!”
Cũng không trách được, bởi vì ánh mắt Vô Danh chỉ lo nhìn thẳng Long Phương nên không có thấy sắc mặt biến hóa của Bạch Như Vân, cũng xem như Bạch Như Vân không gặp may.
Bạch Như Vân vốn định nhường Vô Danh ra tay trước, nhưng lại nhớ đến tốc độ xuất thủ của Vô Danh cực nhanh, thế gian hiếm thấy, chi bằng chính mình ra tay trước, tiên phát chế nhân,như vậy sẽ có cơ hội thắng nhiều hơn một chút, liền vung quạt đánh về phía Vô Danh.
Lại nói tiêu sư hộ viện trong tiêu cục đang lúc nhàn rỗi vô sự, nghe nói có nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm là “Vô tình công tử” hôm nay tới diễn võ trường, vốn sớm đã nghe đến phong thái của y, vì thế tất cả mọi người như ong vỡ tổ ào tới diễn võ trường.Hai bên diễn võ trường đã có không dưới hơn một trăm người, mà bọn họ đến vừa lúc Vô Danh và Bạch Như Vân luận võ.
Mọi người thoạt nhìn thấy Bạch Như Vân phong thái tuyệt thế, trong lòng âm thầm tán thưởng, lại nhìn đối thủ của Như Vân, chỉ thấy một tiểu khất cái mười hai mười ba tuổi, liền không tránh khỏi có chút vài phần khinh thường,điều ngầm cổ vũ Bạch Như Vân, chỉ mong tiểu khất cái không chiến đã hàng.
Chỉ thấy Vô Danh chợt tung người bay qua, ánh mắt mọi người nhất thời hoa lên, đã thấy Vô Danh hạ xuống cách ba trượng sau lưng Bạch Như Vân. Hai người quay lưng về phía nhau,không nói lời nào, đột nhiên Bạch Như Vân nhắm hướng diễn võ trường vọt ra ngoài, nháy mắt liền biến mất vô tung.
“Thiết trảo thần ưng” thấy thiếu chủ đi rồi, trong lòng cũng đoán được vài phần kết cục, vì thế liền hướng Bạch Như Vân mà đuổi theo.
Ngay lúc mọi người đang kinh ngạc không thôi thì một trận gió nhẹ thổi đến, chỉ thấy một mảnh vải trắng bay bay trong gió, trông rất đẹp mắt, nếu cẩn thận quan sát, có thể dễ dàng phát hiện đó là mảnh áo trước ngực Bạch Như Vân.
Long Phương thấy Bạch Như Vân bỏ chạy, thập phần khó hiểu, đột nhiên thấy mảnh vải kia, trong lòng kinh hãi, không khỏi chấn động,âm thầm nhủ vừa rồi may mắn không phải là mình ra trận. Lúc này y hoàn toàn hiểu được khổ tâm của Ngô Nhất Đấu.
Ngô Nhất Đấu bề ngoài bất động thanh sắc, kỳ thực trong lòng cũng không khỏi đại chấn, hắn không nghĩ tới Bạch Như Vân chỉ một chiêu đã thất bại,liếc mắt nhìn Long Phương, hai người hiểu ý cười cười.
Vô Danh quay người lại vừa lúc thấy tiếu ý trong mắt Long Phương, khóe miệng hắn liền mỉm cười, nói: “Đã lâu nghe tiếng Long tổng tiêu đầu lừng lẫy, hôm nay khó có được cơ hội này, mong rằng Tổng tiêu đầu chỉ giáo một phần!"
Long Phương vừa thấy Bạch Như Vân nhất chiêu đã thua, lúc này thấy Vô Danh khiêu chiến, trong lòng đã có vài phần khϊếp ý, nhưng y vừa rồi cũng không thấy rõ Vô Danh ra tay như thế nào, nên cũng có chút không phục, vội bước một bước lên phía trước, nói: "Hảo! Vừa rồi chúng ta đều đã thấy Vô Danh thiếu hiệp xuất chiêu, thật sự là phấn khích vạn phần! Nhưng mọi người đều chưa tận hứng, chi bằng để ta cũng đến lĩnh giáo một chút!"
Ngô Nhất Đấu vốn đã muốn ngăn lại, nhưng thấy Tổng tiêu đầu đáp ứng, cũng không biết nói cái gì nữa,chỉ có thể cười khổ một chút, hy vọng Long Phương gặp may mắn.
Long Phương vừa rồi thấy Vô Danh xuất kiếm, vốn định ra tay trước mà chiếm tiên cơ, nhưng mình vốn nổi danh đã lâu, lại đối phó với một vô danh tiểu bối, nếu xuất thủ trước mà bị truyền ra giang hồ chẳng phải bị người cười đến rụng răng? Vì thế chỉ rút ra trường kiếm, bày ra tư thế, chuẩn bị tiếp chiêu của Vô Danh.
Vô Danh nghĩ mình đường đường cũng là một thiếu bảo chủ, tự trọng thân phận, cũng không chịu ra tay trước, nên cũng không rút kiếm. Hai người cứ như vậy mà đứng nhìn nhau.
Giây lát sau, Vô Danh thấy đối phương vẫn chưa chịu ra tay, chỉ thấy bày ra tư thế phòng thủ, trong lòng y liền động, bởi vì từng nghe tam tỷ phu nói qua Võ Đang kiếm pháp chú ý lấy tịnh chế động, hậu phát chế nhân, Vô Danh liền phi thân, một kiếm hướng Long Phương vọt tới.
Mọi người chỉ thấy bạch quang chợt lóe, tiếp theo nghe thấy "keng" một tiếng, Long Phương tay chỉ còn cầm nửa thanh đoạn kiếm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Vô Danh.
Vô Danh thấy Long Phương lại có thể tiếp được một kiếm của mình, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng trường kiếm đối phương đã bị chặt đứt, nếu như chính mình lúc này tái công, thì có chiến thắng cũng không vẻ vang gì. Vì thế nói: "Tổng tiêu đầu kiếm pháp quả nhiên danh bất hư truyền, thỉnh tổng tiêu đầu đổi trường kiếm khác, chúng ta tiếp tục tái chiến!"
Long Phương vốn thập phần khẩn trương, y trong lòng rõ ràng, thiếu chút nữa chính mình đã không tiếp được một kiếm vừa rồi, lúc này nghe Vô Danh nói vậy, liền cười mà rằng: "Thiếu hiệp bảo kiếm quả nhiên sắc bén dị thường! Tốt! Thay kiếm!", kỳ thực hắn ngụ ý nói Vô Danh bất quá là ỷ vào bảo kiếm sắc bén mà thôi.
Vô Danh nghe Long Phương nói xong, trong lòng thập phần phẫn nộ, nghĩ thầm: "Ta vốn định cho ngươi cơ hội để xuống thang, thế nhưng ngươi không biết phân biệt,còn muốn làm mất mặt ta! Hừ! Vậy để ta chặt đứt trường kiếm của ngươi lần nữa, để cho ngươi thấy ta thật sự có giống như lời ngươi nói không?", vì thế liền nói: "Tốt! Long đại hiệp, ngươi nếu tiếp trụ được một chiêu này của ta, ta Vô Danh hai chữ này từ nay về sau trên giang hồ liền biến mất!”
Long Phương vừa nghe, trong lòng kinh hãi, cuống quít bày ra thức mở đầu trong thế trận phòng thủ nghiêm mật trứ danh của Võ Đang là "Thái Cực kiếm pháp". Chỉ thấy hắn trầm người xuống, quả nhiên biểu lộ phong phạm của cao thủ.
Vô Danh hét lớn một tiếng: “Tà lâm thiên hạ!” rồi đột nhiên bạch quang nổi lên như mưa rền gió dữ hướng về Long phương cuốn đi.
Long Phương cũng hét lớn một tiếng, múa "Thái Cực kiếm" không có chỗ hở.
Đột nhiên hai người cùng dừng tay lại, chỉ thấy Vô Danh vạt áo bị bung ra đúng ngay hướng mà trường kiếm của Long Phương chém tới khi nãy. Mọi người vừa thấy,vội lớn tiếng reo lên: “Tổng tiêu đầu thắng!”.
Vô Danh bỗng "ha ha" cười lạnh một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng vang vọng vào tai mọi người, khiến tất cả sửng sốt.
Chỉ thấy Long Phương đột nhiên lấy tay che cổ, sắc mặt trắng bệch, thần tình trên mặt lộ vẻ khó tin. Bởi vì hắn hiểu được mình đã bị đánh bại, vừa rồi nếu không phải Vô Danh cố ý đánh lệch trường kiếm của hắn, thì chính mình cũng không thể làm tung được vạt áo của Vô Danh được, hơn nữa nếu không phải hắn thủ hạ lưu tình, thì mình lúc này đã muốn hồn quy địa phủ.
Vô Danh thấy Long Phương không thừa nhận thất bại, lại cười lạnh một tiếng,vọt qua tường mà đi mất.
Kỳ thực hắn nào biết rằng chính mình đã sắp đại họa lâm đầu, vì "Tà lâm thiên hạ" vốn từng khiến cho rất nhiều người run sợ,đến chết cũng không thể quên