Long Phương và Ngô Nhất Đấu vội vàng chạy đến phòng khách, chỉ thấy một hắc y lão nhân đang ngạo ngễ ngồi, trên người tản mát ra khí tức vương giả, phía sau có một lão nhân khác đang đứng.
Long Phương vừa thấy Lãnh Thiên Lam, vội nhào tới nói: “Vãn bối Long Phương cùng Ngô Nhất Đấu tham kiến Lãnh đại hiệp! Tiền bối quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, thỉnh tiền bối thứ tội!”
“Long tổng tiêu đầu khách khí rồi! Lão phu hôm nay đến đây, thật sự là có việc muốn nhờ!”
“Thỉnh tiền bối phân phó!”
“Là như vầy, đệ tử trong bảo có báo cáo với ta, ước chừng khoảng một năm trước có một thiếu niên áo trắng tự xưng là Vô Danh đi vào quý tiêu cục, chẳng hay chuyện đó là thế nào?” Lãnh Thiên Lam không giận mà uy, ánh mắt bức thẳng về phía Long Phương.
Long Phương không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Lam, nhưng bị ánh mắt kia chiếu vào, không khỏi dựng tóc gáy, ngập ngừng nói: “Khởi bẩm tiền bối, đúng là có chuyện như vậy! Nhưng thiếu niên kia sau đó đã ly khai, không biết đi về đâu!”
Lãnh Thiên Lam song nhãn gắt gao nhìn chằm chằm Long Phương, lại hỏi: “Chẳng lẽ sau đó ngươi không tìm hiểu gì về tin tức của hắn sao?”
Long Phương đầu đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt hai tay lại, bởi vì Lãnh Thiên Lam cho y áp lực qua lớn. Y hít một hơi, ngẩng đầu lên đáp: “Vãn bối sau lại nghe nói hắn đã tới Bạch Vân Bảo!”
“À! ”Lãnh Thiên Lam lại hỏi: “Sau đó thì thế nào, ngươi có biết hay không?”
Long Phương bị Lãnh Thiên Lam nhìn, cả người rất không được tự nhiên, trực giác cho y biết ở trước mặt Lãnh Thiên Lam mà giấu diếm là không có khả năng, vì thế cắn răng nói: “Vãn bối lại nghe nói Vô Danh thiếu hiệp đã bị Bạch Vân Bảo chủ bày mưu hại chết!”
“Ngươi nghe ai nói!” Lãnh Thiên Lam rốt cục khó có thể khắc chế nỗi kích động trong lòng, nắm chặt tay Long Phương mà hỏi.
Long Phưong cả kinh, nhịn đau từ cánh tay truyền đến, nói: “Vãn bối là nghe sư phụ Lăng Hư thượng nhân trong lúc vô tình có nói quá!”
Lãnh Thiên Lam vẻ mặt uể oải, lầm bầm trong miệng: “Xem ra lời đồn đãi là sự thật!”, long trảo càng xiết chặt hơn.
Long Phương rốt cục khó có thể chịu được cánh tay đau đớn, nói: “Tiền bối, tay của ta!”
Lãnh Thiên Lam kinh ngạc buông Long Phương ra, nói: “Lão phu nhất thời thất lễ, mong rằng tổng tiêu đầu thứ lỗi!” Trong lời nói tràn ngập thê lương, thân thể đã phát run, mắt thấy như sắp ngất đi.
Lão nhân đi theo thấy Lãnh Thiên Lam bi thưong như thế, vội bước lên phía trước đỡ lấy Lãnh Thiên Lam, nói: “Bảo chủ, thân thể quan trọng hơn! Thiếu bảo chủ cát nhân thiên tướng, tất không có việc gì!”
Long Phương cùng Ngô Nhất Đấu vừa nghe, quá kinh hãi, trong lòng đều thầm nhủ may mắn lúc trước không có mưu hại Vô Danh.
Trong mắt Lãnh Thiên Lam đột nhiên bắn ra một cỗ sát ý, nhỏ giọng nói: “Quân nhi không có việc gì thì tốt! Bằng không lão phu thế nào cũng phải làm cho Bạch Vân Bảo bị xóa tên trong chốn giang hồ!” Kỳ thực trong lòng lão sớm cho rằng Vô Danh đã bị Bạch Vân Bảo hại chết.
Lấy lại bình tĩnh, Lãnh Thiên Lam chắp tay nói: “Đã quấy rầy! Lão phu cáo từ!” Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Long Phương, xoay người bước ra ngoài cửa.
Long Phương và Ngô Nhất Đấu bị tin tức Vô Danh là con của Lãnh Thiên Lam dọa cho sợ ngây người. Ngưới thì đi đã lâu rồi mà bọn họ cũng chưa hồi phục được, nghĩ thầm phen này Bạch Vân Bảo nhất định sẽ bị xóa sổ trong chốn võ lâm.
Long Phưong đột nhiên nghĩ sự kiện này sư phụ của y là Lăng Hư thượng nhân cũng có vài phần liên quan, liền kinh hãi nói với Ngô Nhất Đấu: “Không ổn! Ta phải đi gặp sư phụ để báo cáo một phen!”
******
Buổi tối hôm nay, toàn bộ “Bạch Vân Bảo” đều rất vui sướиɠ, bởi vì thiếu bảo chủ du lịch giang hồ vừa mới trở về, hơn nữa lại đạt được danh xung “Vô địch thần kiếm”, Bạch Thiểu Thắng cả mừng, vội chuẩn bị đại yến hội để mừng công.
Lão mặt đầy tươi cười, giơ chén rượu lên nói với Bạch Như Vân: "Vân nhi, con thật sự làm cho vi phụ phi thường cao hứng! Để mừng thành tựu hôm nay của con, vi phụ kính con một ly!”
Bạch Như Vân khó có thể ức chế thần tình kiêu ngạo, được phụ thân kính rượu, vội nói: “Con nào dám! Để con kính phụ thân!”
Gia Cát Thắng nói: "Thiếu bảo chủ hiện tại uy danh lừng lẫy, thật khiến cho bảo chủ kiêu hãnh! Nào, vì tiền đồ vô lượng của thiếu bảo chủ, chúng ta cạn ly!"
Mọi người ngươi một chén ta một ly đều vui vẻ nâng cốc, uống đến quên trời quên đất.
Đột nhiên có một bảo đinh chạy vào thông báo: "Khởi bẩm bảo chủ! Ngoài cốc có một đám người đang đến, cầm đầu là một lão giả khoảng năm mươi tuổi võ công cao cường! Các cạm bẫy của chúng ta đều bị đối phương dễ dàng phá vỡ!"
"Cái gì? Có người dám đến Bạch Vân Bảo giương oai à?" Bạch Thiểu Thắng thập phần kinh hãi, dù sao cũng đã bao nhiêu năm rồi chưa phát sinh sự tình như thế này.
Mọi người đang ở trong sảnh đều bị chuyện này làm cho chấn động, bỗng nhiên bên ngoài sảnh truyền đến một tiếng cười to: “Lãnh Thiên Lam và các đệ tử Cửu Long Bảo xin được bái phỏng Bạch Vân thế gia!” Ngữ thanh người này cứng cáp hữu lực.
Bạch Thiểu Thắng vừa nghe liền kinh sợ, vội đứng dậy chạy ra bên ngoài để nghênh đón.
Vừa ra đến đại sảnh, đã thấy có hơn hai mươi người đang đứng, mỗi người đều là võ lâm cao thủ, hơn nữa hắc y lão nhân cầm đầu hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, trên người lão tràn ngập một cỗ khí thế đế vương không thể kháng cự.
Bạch Thiểu Thắng cuống quít nói: “Không biết Lãnh đại hiệp giá lâm, nên…”
"Lão phu lần này tới là để tìm đứa con bị mất tích của ta! Không phải đến để khách khí với ngươi!" Lãnh Thiên Lam ngắt lời.
"Còn chưa thỉnh giáo lệnh lang là ai? "Bạch Thiểu Thắng thần tình kinh ngạc, bên cạnh Gia Cát Thắng cùng Bạch Như Vân cũng là mạc danh kỳ diệu.
Đột nhiên tử y thiếu phụ bên cạnh Lãnh Thiên Lam tiến lên, cả giận nói: "Chúng ta đã điều tra tường tận, cửu đệ của ta chính là bị lũ đê tiện tiểu nhân các ngươi hại chết! "Tử y thiếu phụ trợn mắt.
"Lệnh đệ đệ hình dáng thế nào? Ta chưa tùng gặp qua! " Bạch Thiểu Thắng càng thêm khó hiểu.
Lãnh Thiên Lam đột nhiên chợt lóe thân, chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái, thanh "Ngư Long kiếm" trong tay Bạch Như Vân đã không cánh mà bay. Mà Lãnh Thiên Lam tựa như chưa bao giờ di động, nhưng trong tay lúc này đã cầm một thanh bảo kiếm, đích thị là "Ngư Long kiếm".
Lão ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay mình, nhịn không được nước mắt tuôn rơi.
Bạch Thiểu Thắng thấy Lãnh Thiên Lam mạnh mẽ đoạt đi trường kiếm trong tay nhi tử của mình, mà mình chỉ thấy bóng người chợt lóe, căn bản không thấy đối phương động thủ như thế nào, trong tâm liền khϊếp sợ võ công của đối phương, đồng thời cũng thập phần nghi hoặc.
Đột nhiên y thấy Lãnh Thiên Lam chảy nước mắt, càng thêm khϊếp đảm, quên cả mở miệng nói chuyện.
Tử y thiếu phụ lúc này phẫn nộ nói: "Ngươi thấy gì không? Đây là binh khí tùy thân của cửu đệ ta, hiện tại vật chứng đều có, các ngươi còn muốn chống chế? "
Lời nàng vừa nói ra, Bạch Thiểu Thắng, Bạch Như Vân và Gia Cát Thắng đều trợn mắt há mồm.
Lãnh Thiên Lam trong mắt sát khí đại thịnh, kêu một tiếng: "Gϊếŧ sạch bọn chúng! Báo thù cho Quân nhi đáng thương của ta!"
Nói xong kiếm quang chợt lóe, Bạch Thiểu Thắng thân thể chẳng còn nguyên vẹn. Mà Lãnh Thiên Lam vẻ mặt đã đầy giận dữ xông lên phía trước, đại khai sát giới
******
Lại nói Vô Danh đang ở trong lao cùng Tư Kỳ tâm sự, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng cười to: “Lãnh Thiên Lam và các đệ tử Cửu Long bảo xin được bái phỏng Bạch Vân thế gia!” Hắn không khỏi cả kinh, vội nói với Tư Kỳ: “Tư Kỳ, mau đi xem xem đã phát sinh chuyện gì? ”
Tư Kỳ tuy rằng không muốn rời khỏi Vô Danh, nhưng nàng thập phần nghe lời hắn, nên cũng đành miễn cưỡng chạy ra ngoài.