Vô Danh mặc dù đang cùng Bạch Thiểu Thắng chiến đấu, nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới Bạch Như Tuyết, thấy nàng vẫn đang khẩn trương theo dõi cuộc tỉ thí, hắn liền nhường cho Bạch Thiểu Thắng thắng vài chiêu.
Vô Danh thoải mái nghênh đón kiếm thế của Bạch Thiểu Thắng, tiêu sái vô cùng. Mà ở bên kia Bạch Thiểu Thắng xem ra trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Lão cơ hồ mỗi kiếm đều là toàn lực bổ ra, nhưng lại để Vô Danh dễ dàng tiếp được. Hiện tại lão đã cảm thấy khí lực suy yếu, trong lòng cũng ngầm hiểu được Vô Danh cố ý nhường mình.
Lại qua vài hiệp nữa, Vô Danh mắt hổ trợn tròn, chợt hét lớn một tiếng: "Xin thứ lỗi vô lễ! Bạch bảo chủ phòng thủ tốt lắm! "Bóng người chợt lóe, Vô Danh chợt xuất hiện ở sau lưng Bạch Thiểu Thắng.
Bạch Thiểu Thắng vẻ mặt uể oải, ngửa mặt lên trời thở dài: "Lão phu thua! " Trong lời nói không giấu được nỗi chua xót của anh hùng tuổi xế chiều.
Gia Cát Thắng vừa thấy vậy, liền ra mặt hòa giải: "Vô Danh thiếu hiệp hảo công phu! Bảo chủ cũng không cần phải phí sức quá! Thế này cũng đã hiển thị sự lợi hại của Vô Danh thiếu hiệp rồi! "
Bạch Thiểu Thắng trong lòng lúc này buồn bực vô cùng, nghĩ chính mình anh hùng một đời, nhưng cuối cùng lại thua ở trong tay một thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi. Lại nghe lão hữu đang an ủi mình, cười khổ nói: "Vô Danh thiếu hiệp quả nhiên danh bất hư truyền! "
"Bảo chủ quá khen! "
Bạch Như Vân cùng Bạch Như Tuyết căn bản không thấy rõ hết sựt tình như thế nào, chỉ nghe phụ thân nhận thua. Bạch Như Vân sớm đã đoán được kết quả, mà Bạch Như tuyết cho tới nay luôn nghĩ phụ thân mình võ công thiên hạ vô địch, không nghĩ hôm nay trong vòng trăm chiêu lại thua một thiếu niên tuổi tác chỉ ngang bằng mình, không khỏi tò mò nhìn về phía Vô Danh một cái.
Vô Danh thấy Bạch Như Tuyết rốt cục đã chú ý tới mình, trong lòng đắc ý không khỏi biểu hiện ra mặt.
Gia Cát Thắng thấy Bạch Thiểu Thắng còn đang bi thương, trong lòng cũng thập phần khổ sở. Đột nhiên y thấy Vô Danh đang nhìn Như Tuyết, liền nghĩ ra một kế, thấp giọng nói với Bạch Thiểu Thắng: "Bảo chủ. ta có biện pháp báo thù cho người! "
Vô Danh đang lúc đắc ý. nhưng tâm hồn vẫn treo trên người Bạch Như Tuyết, cũng không chú ý những gì Gia Cát Thắng đang nói với Bạch Thiểu Thắng. Bạch Thiểu Thắng vừa nghe như vậy, nhãn tình sáng lên, vội nói với Vô Danh: "Thiếu hiệp võ công thật sự là tuyệt diệu, lão phu dù sao cũng đã già! Không bằng thiếu hiệp ở trong trang chơi mấy ngày, để lão phu tiện đường thỉnh giáo! "
Vô Danh vốn đã muốn ở lại "Bạch Vân thế gia”, đương nhiên cũng không chối từ. vội nói: "Bảo chủ nào có già đâu! "
Ngay sau đó Vô Danh liền được cô nàng nha hoàn trêu đùa mình khi nãy dẫn về phòng. Khi hắn di rồi, Gia Cát Thắng mới nói với Bạch Thiểu Thắng: "Bảo chủ, chúng ta đến mật thất thương nghị! "
Cả hai liền tới một gian mật thất phi thường bí mật, Gia Cát Thắng nói: "Bảo chủ, sỉ nhục hôm nay của người, ta đều có biện pháp rửa sạch! "
"Gia Cát lão đệ còn không mau mau nói ra?" Bạch Thiểu Thắng vội truy vấn.
"Bảo chủ, người không phát giác tiểu tử kia đối với tiểu thư rất có ý đồ sao?"
"Đúng vậy! Kể từ khi Tuyết nhi xuất hiện thì ánh mắt hắn giống như chưa bao giờ rời khỏi Tuyết nhi, nhưng như thế thì sao?
"Bảo chủ, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân a! "
"A! Gia Cát lão đệ mau mau nói rõ! "
Gia Cát Thắng thì thầm mấy câu, Bạch Thiểu Thắng rốt cục gật đầu, nói: "Tốt! Chỉ có điều như vậy có hơi làm khổ cho Tuyết nhi không?"
Gia Cát Thắng liền cười nói: "Tiểu thư còn nhỏ, không có gì đáng ngại! Chẳng lẽ bảo chủ còn sợ tiểu thư yêu mến tiểu tử kia sao?"
"Đúng vậy! Tuyết nhi như thế nào lại có thể như vậy được? Ha ha! "
"Cửu đại môn phái hiện vẫn luôn truy tìm hắn, không nghĩ lại bị chúng ta nhanh chân đến trước, lần này có thể nói chúng ta một hòn đá ném hai chim! "
Hai người lại mật ngữ một hồi, sau đó cao hứng ly khai.
******
Từ đó Vô Danh ở lại “Bạch Vân Bảo”, mỗi ngày đều có Bạch Như Tuyết bồi tiếp đi du ngoạn xung quanh, mặc dù chỉ ở phạm vi trong bảo, bất quá “Bạch Vân Bảo” này chu vi rộng đến mười dặm, cho nên hắn cũng chưa từng nhàm chán. Kỳ thực điều quan trọng nhất là...có được nữ tử mình yêu thương bầu bạn, Vô Danh đương nhiên vui đến quên cả trời đất.
Hắn cũng thường xuyên chỉ giáo cho Bạch Như Vân và Bạch Như Tuyết một ít võ công, với hắn mà nói cố nhiên không tính là cái gì, bởi từ nhỏ hắn đã may mắn hơn người thường bội phần, một thân võ học gia truyền đều đã luyện quen, chỉ có hỏa hầu là chưa đủ mà thôi. Mà tám vị tỷ phu của hắn đều là đại danh nhất lưu cao thủ trong chốn võ lâm, mỗi người đều có sở học riêng, bởi vì yêu thương trân trọng hắn, cho nên đều tận tâm truyền dạy, có thể nói hắn đã học được hơn phân nửa võ học trong thiên hạ! Do đó khi hắn chỉ điểm các môn tuyệt học trong chốn giang hồ thì Bạch Như Vân và Bạch Như Tuyết đều bội phục sát đất.
Hắn cũng thường xuyên trêu cợt nàng nha hoàn kia, kỳ thực nàng ở “Bạch Vân Bảo” rất được mọi người yêu thích, cá tính tinh quái đáng yêu, tên của nàng là Tư Kỳ, mỗi ngày nàng đều vui vẻ đùa giỡn cùng Vô Danh.
Vốn Vô Danh một dạ đều để trên người Bạch Như Tuyết, tuy nhiên thường xuyên bị lạnh nhạt, hắn trong lòng thập phần buồn khổ, nhưng có nha hoàn Tư Kỳ kề bên nên cũng vui vẻ lên không ít.
Bạch Như Tuyết thật ra vẫn rất chán ghét cùng ngoại nhân tiếp xúc, chĩ là không biết tại sao phụ thân lại bảo nàng phải chơi đùa cùng Vô Danh nên đành phải bất đắc dĩ tuân mệnh mà thôi, vì vậy nàng cũng không tỏ vẻ quá kiêng nể Vô Danh.
******
Bất tri bất giác đã qua nửa năm, Vô Danh vẫn ở “Bạch Vân Bảo”, một thân võ học gia truyền của hắn, ngoại trừ "Cửu Long thần công" và "Vạn tà thực kinh" võ công bời vì sợ tiết lộ thân phận của mình mà chưa truyền thụ ra ngoài, còn lại những tuyệt học khác cơ hồ đều đã dạy hết, thập phần phong phú. Đương nhiên Bạch Như Vân và Bạch Như Tuyết cũng không hoàn toàn học được tất cả, dù sao cũng quá mức phức tạp, lấy tu vi của bọn họ rất khó lĩnh ngộ.
Trong khoảng thời gian này, Vô Danh thập phần vui vẻ, hắn phát giác thái độ Bạch Như Tuyết đối với hắn cũng không còn hờ hững như trước nữa. Trong lòng vui sướиɠ, tự nhiên thần quang liền như tỏa sáng, nào có biết đâu chuyện này trong tương lai lại dẫn động tâm linh của một thiếu nữ vô tội…
Vô Danh vui vẻ nhưng đồng thời trong chốn võ lâm có thể nói là nghiêng trời lệch đất, bởi vì Bạch Thiểu Thắng đã sớm đem tin tức Vô Danh ở “Bạch Vân Bảo” báo cho các đại chưởng môn biết, một hồi đại biến lại sắp phát sinh, chỉ đáng thương cho Vô Danh còn chưa biết gì cả
Chú thích:
(*)Âm mưu nhưỡng sinh: âm mưu giấu kín