Việc triều đình có cấp lương thực hay không là chuyện khác, nhưng việc Tề Vương dâng tấu là một việc cần thiết.
Nếu triều đình cố tình trì hoãn không cấp, thì lại càng tốt.
Năm sau, hạn hán tiếp tục hoành hành, triều đình đã không còn khả năng cứu trợ, người dân buộc phải đổi con để ăn. Trong khi đó, Tề Vương lại tiếp tục mở cổng thành, đón nhận nạn dân vào trong, phát cháo cho họ.
Nhưng trải qua hai năm thiên tai liên tiếp, dù sao Tề Vương chỉ là một vương gia, sức người cũng có hạn, dần dần hắn cũng không còn khả năng cứu giúp.
Ai đã từng thấy một vương gia quyền quý, cao sang lại tự mình khoác áo vải thô, cùng dân chúng ăn cháo loãng? Lại còn đem hết bảo vật trong phủ bán đi để đổi lấy lương thực nuôi sống bá tánh?
Tề Vương gầy đi trông thấy, cháo phát cho dân ngày càng loãng hơn. Tin đồn triều đình cố tình giữ lương thực không phát càng ngày càng lan rộng. Một số người già không muốn nhận cháo nữa, họ nhắm mắt chờ chết. Một số phụ nhân đem con nhỏ bỏ lại ngoài thành.
“Vương gia! Xin ngài ăn đi! Chúng ta không ăn nữa! Mạng tiện dân chẳng đáng gì! Ngài ăn đi!”
“Đúng vậy, vương gia, ngài hãy ăn đi! Ngài không nên chết đói cùng chúng ta!”
“Vương gia! Tại sao triều đình vẫn chưa cấp lương thực?”
Đột nhiên, có người giơ tay kêu lớn: “Triều đình không phát, chúng ta tự mình đến đòi!”
“Đúng vậy! Không thể để vương gia chết đói cùng chúng ta! Chúng ta đến Yến Kinh!”
“Trời xanh ơi! Ngài mở mắt mà xem! Tại sao triều đình lại đối xử với chúng ta như vậy? Tại sao lại đối xử với vương gia như vậy?”
Thu Ý Bạc đứng tựa lưng vào tường, lắng nghe những lời này. Trong lòng y nghĩ, kế tiếp chắc Tề Vương sẽ quở trách bá tánh, bảo họ phải trung quân ái quốc. Sau đó, dân chúng sẽ khẩn cầu nhiều lần, Tề Vương đành giả vờ không muốn, rồi sẽ có người nói rằng hoàng đế vốn không vô đức, chỉ vì bị gian thần bên cạnh hãm hại, làm mờ mắt. Tề Vương vì quốc vì dân, lên đường thanh trừng gian thần.
Còn việc triều đình có tin hay không thì không quan trọng, miễn là dân chúng tin. Một khi lòng dân đã hướng về, họ sẽ tự nguyện gia nhập quân đội, sĩ tử sẽ phấn khởi cầm bút tham gia trận mạc, thân sĩ và thương nhân sẽ cung cấp lương thực, tiền tài… Thậm chí cung nữ cũng có thể siết cổ hoàng đế.
Những thủ đoạn này như đã được khắc sâu trong đầu Thu Ý Bạc, dường như có người từng dựa vào những hành động như vậy mà thành công, và có rất nhiều người như thế. Nhưng cụ thể là ai, y không còn nhớ rõ.
Năm thứ tư, thành Yến Kinh thất thủ, Tề Vương tiến vào cung qua cửa chính, bái kiến hoàng đế và hoàng hậu tại Thái Hòa cung.
Thu Ý Bạc không ở đó, vì y là mưu sĩ, tọa trấn ở hậu phương.
Tiếp đó, hoàng đế ra ba chiếu thư nhận tội, cuối cùng tự sát trong Thái Hòa cung. Các hoàng tử và thân vương lớn tuổi hoặc đã qua đời, hoặc đã bị thương, chỉ còn lại Thái tử mới mười tuổi. Do đó, Thái tử đăng cơ, Tề Vương nhϊếp chính, hoàng hậu trở thành Thái hậu.
Một năm sau, quần thần dâng tấu xin hoàng thượng thoái vị, Tề Vương đăng cơ. Thái tử còn non nớt, vì để bảo toàn tính mạng, đành nhục nhã công khai bước xuống ngai vàng, kính cẩn mời thúc phụ lên ngôi. Bản thân Thái tử cùng Thái hậu dọn đến tiềm để của tiên đế.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua, Thu Ý Bạc đã được vào nội các, làm tể tướng, quyền lực khuynh đảo triều đình.
[Thì ra, ngươi yêu nhất chính là quyền lực.]
Mười năm sau, giọng nói đó lại vang lên.
Thu Ý Bạc ngồi bên hồ, trên gối ôm đàn cầm, tay cầm chiếc que tre, từng chút từng chút rắc thức ăn cho cá xuống hồ, khiến đàn cá chép nhảy múa, sắc màu rực rỡ: “Cũng tàm tạm… chẳng qua chỉ là thế sự đưa đẩy, thuận theo dòng nước mà thôi.”
[Thật nực cười. Ngươi dám nói rằng mình vì Tề Vương mà tận tâm mưu lược, chẳng lẽ không có chút nào vì bản thân hay vì Trương Tam Nương sao?]
Thu Ý Bạc vẫn thong thả rắc thức ăn cho cá: “Ta không dám.”
Thật ra y đã suy nghĩ rất kỹ, trong chuyện này có lý do liên quan đến Trương Tam Nương không?
Tất nhiên là có.