Chương 3: Thiếu niên tốt

“Được rồi, từ nay về sau Bạc Nhi sẽ gọi ta là cha, còn huynh sẽ gọi là nhị thúc.”

“Đừng nghĩ đến sau này gọi đệ là cha, còn gọi là ta nhị thúc.”

Hai người đồng thanh nói, lời vừa ra khỏi miệng, hai người họ nhìn nhau liếc mắt một cái, giữa mày xuất hiện một ý cười giống y đúc.

Sau vài câu nói vui đùa, cũng đến lúc đi thẳng vào vấn đề: “Mặc dù Lăng Tiêu Tông là môn phái tốt, nhưng chủ yếu tập trung vào kiếm tu, căn cố Bạc Nhi hẳn là sẽ không có vấn đề, nhưng cũng không không là người không biết đâu, huynh chắc hẳn đã biết, đứa nhỏ kim tôn ngọc quý nhà chúng ta lại chịu cảnh cực khổ, ta có chút không thoải mái.”

“Chỉ có đau khổ mới có thể trở thành thượng nhân.”

“Chuyện này không sai.” Thu Lâm Dữ tiếp lời: “Lần này trong Xuân Yến, Ngũ Uẩn Thư Viện, Thiên Phong Sơn, Diễn Thiên Tông đều mở rộng tông môn. So với họ, Lăng Tiêu Tông cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.”

“Ngũ Uẩn Thư Viện chẳng phải đã trăm năm không mở cửa hay sao?”

“Đúng thế, lần này hình như đã có sự thỏa thuận nào đó, có lẽ là do trong Xuân Yến lần này xuất hiện căn cơ Thiên Linh.” Thu Lâm Dữ nói đầy ẩn ý: “Chắc chắn bọn họ không thể ngồi yên được.”

Thu Lâm Hoài suy nghĩ kỹ: “Nếu đã vậy, không cần vội, đến lúc đó đệ tự quyết định tình thế mà hành động.”

Ngũ Uẩn Thư Viện? Thiên Phong Sơn? Diễn Thiên Tông?

Thu Ý Bạc càng nghe càng thấy quen thuộc, cứ cảm giác như đã nghe ở đâu đó, nhưng không nhớ rõ là đã đọc ở đâu.

“Lâm Dữ, sư phụ của đệ định ban hào cho đệ rồi à?” Thu Lâm Hoài hỏi.

“Ừm, sau Xuân Yến lần này sẽ ban hào.” Thu Lâm Dữ đáp: “Ta đã lén hỏi sư phụ, người định ban cho ta hai chữ ‘Hoài Chân’, sau này đệ đệ huynh sẽ là Hoài Chân Quân!”

Hoài Chân Quân? Nghe quen quá.

“Sư phụ rất kỳ vọng vào ta, ta không thể làm người thất vọng.”

“Nhưng ta thấy cái tên này hơi mềm mỏng quá, có chút giống tên của nữ tu.” Thu Lâm Dữ nói, rồi xoa đầu Thu Ý Bạc: “So với cái đó, ta thấy ‘Ứng Chân Quân’ nghe oai phong hơn nhiều... con thấy sao, Bạc Nhi?”

Ứng Chân Quân?

Thu Ý Bác ngước đầu lên, nắm chặt lấy vạt áo của Thu Lâm Dữ, nghiêm túc hỏi: “Tam thúc, Ứng Chân Quân là ai vậy?”

“Là cha con.” Thu Lâm Dữ chỉ vào mũi y rồi cười.

Thu Ý Bạc nhìn về phía cha mình, thấy Thu Lâm Hoài cũng đang cười y hệt, rồi ngay trước mặt y, cha y biến thành một phiên bản trẻ hơn, khoảng hơn 20 tuổi, như thể đang muốn nói: Con không ngờ phải không, cha cũng là tu sĩ đấy!

Thu Ý Bạc ngơ ngác nhìn cha mình: “…???”

Cha che giấu kỹ quá rồi đó!

Thu Lâm Dữ nhìn Thu Lâm Hoài, bất ngờ thở dài: “Chớp mắt cái, con của huynh đã sáu tuổi rồi, không chừng chớp mắt thêm lần nữa, chúng ta sẽ trở thành ông nội, ông ngoại mất thôi... Thế hệ tiếp theo chắc đến đời chữ ‘Chi’ rồi phải không? Huynh tính xem, nam tử thì đặt tên là Viễn Chi, nữ tử thì đặt là Câm Chi, thấy sao?”

Thu Lâm Hoài lắc đầu nói: “… Nó mới sáu tuổi thôi! Với lại cũng chưa chắc đã có hậu duệ.”

“Lỡ có thì sao?” Thu Lâm Dữ nắm lấy bàn tay béo mũm mĩm của Thu Ý Bạc, vân vê: “Huynh nghĩ mà xem, huynh có nghĩ mình sẽ có con không? … A, hình như thằng bé đang ngẩn ra, không lẽ bị huynh dọa sợ rồi?”

Thu Ý Bạc cảm giác như có thứ gì đó vừa đập mạnh vào đầu mình, cả người như quay cuồng.

Hoài Chân, Ứng Chân, song sinh, Thu... Cuối cùng y đã nhớ ra! Đây chẳng phải là hai nhân vật trụ gia tộc nam chính trong 《Khám Phá Thiên Cơ》 sao! Họ là cặp anh em song sinh, một người là chiến lực mạnh nhất của Lăng Tiêu Tông, người kia là chưởng môn của một tông môn. Nhưng do Ứng Chân Quân thất bại khi độ kiếp vì bị kẻ xấu hãm hại, và Hoài Chân Quân bị ám sát, Thu gia nhanh chóng suy tàn sau đó bị kẻ thù tiêu diệt.

Còn nam chính Thu Ngạo Thiên là người duy nhất sống sót trong Thu gia. Hắn chứng kiến cha bị phanh thây, em gái Câm Chi bị sỉ nhục đến chết, cả gia tộc chết không toàn thây. Hắn còn bị hủy linh căn rồi bị từ hôn, dẫn đến cuộc hành trình ba mươi năm mưa gió của một thiếu niên bị khinh thường!

Mà cha của Thu Ngạo Thiên tên là gì ấy nhỉ?

… Thu Ý Bạc.

Còn tên mình là gì í nhỉ?

—— Thu Ý Bạc.

Trời đất, mình là cha của một nhân vật Long Ngạo Thiên sao?!