Chương 2: Thiếu niên tốt

Chuyện này cũng giống như trước khi trùng sinh không được nhìn chằm chằm vào người khác, người ta hỏi một câu "Nhìn gì mà nhìn?" mà mình trả lời "Tôi nhìn anh đó thì sao?" thì cùng lắm chỉ bị đánh một trận, còn ở đây, bạn có thể bị cho đăng xuất luôn mà không cần hỏi đáp gì.

Dĩ nhiên, với người trong nhà thì không đến mức đó, nhưng nếu là người ngoài thì không chắc được. Gia tộc có quy tắc mọi người phải đối xử bình đẳng, cẩn trọng không sai.

“Ừm.” Đối phương đáp lại một tiếng nhạt nhẽo: “Qua đây đi.”

“Vâng.” Thu Lâm Hoài đáp, rồi dắt Thu Ý Bạc đi vào.

Giọng nói rất trẻ, cùng lắm chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng tu tiên có thể giữ được tuổi trẻ, điều này đã khắc sâu vào DNA của mọi người ở Thỏ Triều.

Y có một cảm xúc rất vi diệu và phức tạp.

Quả nhiên là thật...

Khi bóng người xuất hiện, cá chép trong ao vẫy cái đuôi dài, lượn lờ bơi tới gần cầu, quẫy đuôi, làm mặt nước vốn phẳng lặng nổi sóng, nhìn qua rất náo nhiệt.

Lát nữa gặp xong Tam thúc, mình sẽ đi cho cá ăn vậy…

Thu Ý Bạc nghĩ thầm, rồi theo cha bước vào đình. Y không thể ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ thấy một lớp vải sang trọng, trên nền vải xanh nhạt thêu hoa văn mây cùng màu, ánh lên sắc sáng nhẹ nhàng khi đối phương cử động.

“Đã sáu tuổi rồi?” Giọng nói của đối phương rõ ràng hơn nhiều lần này, “Lại đây nào.”

“Vâng.” Thu Lâm Hoài mỉm cười đẩy y lên phía trước.

Thu Ý Bạc bước đến, dừng lại cách Tam thúc một bước, rồi lại hành lễ: “Tam thúc.”

“Ngẩng đầu lên.”

Nghe vậy Thu Ý Bạc ngẩng đầu lên, ban đầu y còn tưởng nhìn nhầm người, rồi quay đầu lại nhìn cha mình, ông vẫn đứng đó, nhưng lúc này lại không cung kính, đã ngồi xuống rót cho mình một ly trà, thấy mặt y nghệt ra, mỉm cười nói: “Sao thế? Con choáng rồi à?”

Thu Ý Bạc chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ đi, lúc nhận ra đã bị tam thúc ôm lên, khi đối phương mỉm cười càng giống y hệt cha mình, nếu phải nói có chỗ nào không giống nhau, thì vị này trẻ hơn một chút, giống thời điểm cha y còn trẻ.

Thu Lâm Dữ ôm đứa nhỏ vào trong lòng rồi ngồi xuống, cười nói: “Chà, nháy mắt đã lớn như vậy!”

Thu Ý Bạc quay đầu nhìn ông ấy, trán bị hói một chút, tam thúc nhìn y ngó trái ngó phải: “Lớn lên có phải rất giống ta không!”

“Đó là đương nhiên, không giống mới là chuyện lớn.” Cha y cười mắng một câu, thấy y còn ngốc ngốc, duỗi tay nhéo một bên mặt y, cười tủm tỉm nói: “Bạc Nhi, tam thúc con là đệ đệ song bào thai của cha, đừng sợ.”

Thu Ý Bạc cũng phản ứng lại, chợt nhận ra cha lại vừa chọc mình! “Cha à!”

“Được được, cha đang chọc con đó.” Thu Lâm Dữ ôm y đặt lên đầu gối, còn thuận tay nhét một cái ngọc bội vào tay y: “Tự mình ngồi chơi một lát nhé, ta cùng cha con nói chuyện, ngoan.”

“… Vâng, tam thúc thả con xuống đi.” Thu Ý Bạc thu ngọc bội vào túi áo, dự định trên đường đi cho cá ăn, đỡ làm phiền hai người nói chuyện.

Thu Lâm Dữ càng nhìn đứa nhỏ trong lòng càng thích, ông ấy chạm chạm vào hai bên má Thu Ý Bạc: “Không thả, con ngoan ngoãn để tam thúc ôm một lúc được không? Chuyện tiếp theo có liên quan đến con, con ngồi nghe là được. Ca, huynh không ngại đúng không?”

Thu Lâm Hoài buông tay, ý bảo có thể ôm.

Thu Lâm Dữ lại nhéo nhéo hai má y, ngược lại hỏi: “Ca, Bạc Nhi kiểm tra linh căn chưa?”

“Hiện tại vẫn chưa.” Thu Lâm Hoài đáp: “Ngày mai mới đến sinh thần sáu tuổi của Bạc Nhi, ta sợ kiểm tra trước sẽ tổn hại đến cơ thể thằng bé, đệ không phải cũng là vì chuyện này mới trở về sao? Cũng không thể đoạt công việc của đệ được."

Thu Lâm Dữ cười nói: “Vậy tất cả là tại ta, chậc chậc, ca, Bạc Nhi nếu có linh căn, ta thật sự không muốn thằng bé đến Lăng Tiêu Tông.”

Thu Lâm Hoài kinh ngạc nói: “Sao thế?”

Lăng Tiêu Tông có thể nói là đệ nhất tông môn, tâm pháp cao thâm, chỉ thẳng vào căn nguyên, trong tông môn con có mấy vị Luyện Hư Hợp Đạo chân nhân chấn thủ, lại có thúc thúc Thu Lâm Dữ làm thủ tịch đệ tử ở đây, Bạc Nhi đến Lăng Tiêu Tông đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Thu Ý Bạc cũng cảm thấy rất quen tai, nhưng cái tên Lăng Tiêu Tông này rất giống trong mấy quyển tiểu thuyết tu chân, mười quyển tiểu thuyết tu tiên chín quyển đều có Lăng Tiêu Tông!

Đầu Thu Lâm Dữ hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ấn lêи đỉиɦ đầu Thu Ý Bạc, ông ấy chỉ vào mình lại chỉ vào Thu Ý Bạc: “Huynh nhìn xem, ta còn phải mang thứ này về, huynh lại không có ở đó, toàn bộ môn phái khẳng định đều cảm thấy ta không xứng!”

Thu Lâm Hoài dừng lại, cẩn thận đánh giá một lần, đứa nhỏ này quả thật rất giống mình, nhưng hôm nay so sánh, ông lại cảm thấy chàng giống Lâm Dữ hơn, đặc biệt là khí chất giữa hàng mày giống như được vào trong đó: “... Thật đúng là.”