Chương 5

Cuối thu không khí quang đãng, chim nhạn bay về phương nam, một đàn chim nhạn tránh rét xếp thành hình chữ ‘nhân’ bà bay, bay qua đỉnh đầu, để lại âm thanh ‘cạp cạp’ réo rắt mà thê lương.

Lận Hà liếc mắt, cảm thấy người này tám phần là có bệnh.

Nàng không quan tâm hắn nữa, thu dọn lò sắt, tay xách giỏ trúc đi về.

Trên đường, Lận Hà tìm một chỗ đếm tiền, tổng cộng bán được ba mươi bảy cái bánh, trừ bốn mươi văn trả cho nhà họ Vương, cô chỉ kiếm được ba mươi bốn xu, cùng với một hũ tương gạch cua(*) vơi đi một phần ba, cái này cũng có nghĩa là cô chỉ có thể bán bánh gạch cua hai lần nữa thôi.

(*)Tương gạch cua: giải hoàng tương- 蟹黄酱

Nếu không có gạch cua vàng ruộm, những thực khách bị hấp dẫn đến trước đó sẽ chạy mấy hết, nhưng Lận Hà không chịu đầu hàng, nàng định dùng số tiền vừa kiếm được mua nguyên liệu còn thừa của gà vịt làm món kho.

Đây là món ăn mà nàng cân nhắc rất lâu mới chọn ra.

Đầu tiên, dựa theo giá cả hàng hóa bây giờ, chân cánh cùng nội tạng gia cầm đều là phần thịt rẻ nhất, bỏ ra mười mấy văn là đã mua được mấy cân rồi. Thứ hai, Lận Hà để ý, bất luận là trên bàn cơm gia đình hay trong quán ăn đều không có món ăn có vị cay.

Đối với người không cay không vui như Lận Hà mà nói, đây đúng là điều không thể nhịn được.

Ai, người cổ đại đúng là khổ quá!

Cho nên người hiền lành như nàng quyết định cứu rỗi bọn họ.

Đón gió lạnh trở lại phố đông, Lận Hà chạy vào cửa sau của Nhất Phẩm Lâu, giờ này trong tửu lâu đang có khách, tất cả mọi người cũng dần trở nên bận rộn.

Trước tiên nàng đặt bếp lò sắt và giỏ tre lại chỗ cũ… không còn cách nào, làm một nha đầu trong tiệm, trên người ngoại trừ như một cô gái bán hàng, ngoại trừ y phục trên người và mấy văn tiền giấu đi được thì những đồ khác đều là ‘tài sản công’.



Sau đó, nàng đứng trong gió lạnh một lúc, chờ chút hồng hào trên mặt biến mất cô mới chậm rãi đi ra sân trước tìm chưởng quỹ nương tử .

Cho nên xuất hiện trước mặt chưởng quỹ nương tử liền biến thành một cô gái yếu đuối không thể ra gió, sáng sớm mùa đông bày hàng khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể lung lay sắp ngã, có lẽ là cổ họng không thoải mái, lúc nói chuyện cũng có cảm giác buồn rầu, cái này làm cho chưởng quỹ nương tử lúc thu tiền cũng đặc biệt vui vẻ.

Lớn lên cái mặt như hồ ly, ngày đầu tới đã làm cho lão gia dán cả mắt vào, mấy lần nàng muốn đuổi người đi rồi mà đều bị lão gia cản lại, đúng là cực kỳ chướng mắt.

“Tiểu Hà à, cái bộ dáng này của ngươi thế là không được, kiếm tiền quan trọng nhưng cũng phải chú ý thân thể chứ.” chưởng quỹ nương tử nói, nhưng trong lời nói lại chỉ hận không thể khiến cho nàng sớm ‘về tây’.

Lận Hà chỉ giả vờ như nghe không hiểu, vừa ho vừa che miệng: "Bà chủ nói phải, ta cũng cảm thấy thân thể không ổn, lúc về suýt thì té xỉu, nghĩ buổi chiều có thể đi chỗ lang trung xem bệnh hay không…”

"Đi xem bệnh?!”

Chưởng quỹ nương tử không vui, Lận Hà đi rồi, trong cửa hàng không phải không đủ nhân viên sao? "Ta thấy cũng không phải bệnh nặng gì đâu, uống một bát canh gừng là được, cần gì phải tốn tiền đi xem bệnh chứ.”

Lận Hà ngượng ngùng cười cười: "Chưởng quỹ cũng nói như vậy, hắn còn bảo ta đến chỗ hắn uống … Bà chủ, nhà các ngươi đúng là người tốt, Lận Hà ta có tài đức gì mới có thể gặp được mọi người, quả thực rất cảm ơn…”

"Chờ đã." chưởng quỹ nương tử cố nặn ra một nụ cười khô khốc: "Ta đột nhiên cảm thấy vẫn là đi xem bệnh vẫn tốt hơn.”

...

Không có nhiều gian hàng thu mua gà vịt, người bình thường nuôi gà vịt trong nhà là để đẻ trứng, chỉ có tửu lâu với hậu viện nhà giàu mới muốn ăn, còn có nhà ăn Quốc tử giám, trước đó thường đặt hàng ở chỗ Lý Tam trên phố đông.

Lận Hà một đường hỏi thăm mà đến.



Lúc đến nơi, quầy gϊếŧ gà của Lý Tam trống không, có vài con gà da trắng treo trên móc sắt, bên cạnh còn có một con chó bẩn thỉu chảy nước dãi thèm thuồng.

"..." Lận Hà gõ cửa: "Ai đấy?" Một lúc sau, một đàn ông say khướt từ trong nhà đi ra, chính là Lý Tam: "Làm sao vậy?"

Giọng điệu của hắn rất thiếu kiên nhẫn.

"Ở đây có bán chân gà, cánh gà, lòng gà, gan gà không? Cổ gà cũng được, cắt thành miếng thì càng tốt?”

Lý Tam sửng sốt, có chút tỉnh táo lại: "Ngươi muốn những thứ này làm gì?"

"Hữu dụng, không thể nói cụ thể, ta chỉ muốn hỏi ngươi có bán hay không."

"Bán! Tất nhiên là ta bán!" Gian hàng gà vịt của Lý Tam đã rơi vào bế tắc kể từ khi nhà ăn của Quốc tử giám xảy ra chuyện, người phụ trách của Quốc tử giám bảo hắn không cần lo lắng, nhưng Lý Tam làm sao có thể không lo cho được, trong nhà hắn vẫn còn mấy chục con gia cầm chưa xử lí hết đấy!

Mặc dù Lận Hà mua ít, nhưng phần còn dư hắn có thể bán giá rẻ cho mọi người xung quanh, không đến nỗi lỗ vốn.

Bởi vì rất cảm kích, Lý Tam thậm chí còn trực tiếp giúp làm sạch, đương nhiên Lận Hà cũng nói cho hắn, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau này cứ cách hai ngày nàng lại đến mua một lần, làm ăn lâu dài.

Lý Tam vỗ ngực nói sẽ chuẩn bị xong hàng trước thời hạn cho nàng.

Cuối cùng, Lận Hà chỉ bỏ ra ba mươi văn đã mua được sáu cân nguyên liệu thừa.

Nguyên liệu chính đã có, tiếp theo là gia vị làm nước kho.

Muốn kho ra mùi vị ngon, quan trọng nhất là nước kho – cái này không có cách nào tiết kiệm, Lận Hà lại tốn hết năm mươi văn mua hành, gừng, hoa tiêu, bát giác, quế, hồi, lá nguyệt quế, đường phèn… May mà hiện tại đang là mùa đông, nước kho có thể sử dụng lại, rất tiện lợi.